Trở về ký túc xá, Mễ Quả chỉ cần liếc nhìn đã nhận ra tâm trạng của Đinh Viện có chút trầm lắng. Cô nhẹ nhàng hỏi: “Tiểu Viện, cậu sao vậy?”
Đinh Viện cố nặn ra một nụ cười gượng gạo, khẽ nói: “Không có gì đâu, chỉ là vừa nói chuyện với mẹ tớ vài câu, thấy nhớ nhà thôi.”
Mễ Quả nghĩ lại thì cũng đúng. Trong bốn người ở ký túc xá, nhà Đinh Viện là xa nhất. Hơn nữa, dịp Quốc khánh sắp tới, mấy người bạn cùng phòng đều dự định về quê, chỉ còn Đinh Viện ở lại ký túc xá một mình.
Nghĩ vậy, Mễ Quả liền lấy từ trong ngăn kéo ra một hộp chocolate chưa khui, đặt lên bàn của Đinh Viện.
“Tiểu Viện, lần trước cậu cố ý mua táo cho bọn mình, tớ còn chưa kịp cảm ơn cậu. Hộp chocolate này cậu nhận nhé.”
Lo sợ Đinh Viện từ chối, Mễ Quả đã chuẩn bị sẵn lý do để thuyết phục.
Đinh Viện nhìn hộp chocolate được gói bọc tinh xảo, trên đó in nhãn hiệu tiếng Anh mà cô không hiểu rõ. Trong lòng, cô thầm quyết định rằng sau khi kỳ nghỉ Quốc khánh kết thúc và công việc làm thêm hoàn tất, cô nhất định sẽ chuẩn bị quà tặng cho từng bạn cùng phòng.
Cô chân thành nói: “Cảm ơn cậu, Mễ Quả.”
Mễ Quả định mở lời khuyên Đinh Viện đừng quá ép buộc bản thân, rằng thỉnh thoảng cũng nên học cách thư giãn. Nhưng lời vừa đến miệng, cô lại nuốt trở vào.
Cô hiểu rằng mỗi người đều có cách sống và áp lực riêng. Cô không có quyền thay đổi điều gì.
Rốt cuộc, đối với một số người, chỉ cần sống tốt đã là nỗ lực hết sức mình.
…
Đêm trước kỳ nghỉ Quốc khánh, ba người bạn cùng phòng vừa tan học đã vội vàng kéo vali rời đi.
Trước khi đi, họ không quên dặn Đinh Viện rằng đừng lo chuyện tiền điện, mấy ngày nghỉ vẫn sẽ chia nhau đóng, cứ bật điều hòa thoải mái.
Đinh Viện miệng nói đã biết, nhưng khi họ đi rồi, việc đầu tiên cô làm là tắt điều hòa. Sau đó, cô lấy từ trong tủ ra chiếc quạt nhựa cũ mang từ quê lên, đặt lên bàn học.
Nhìn ký túc xá trống vắng không một bóng người, trong lòng Đinh Viện bỗng dâng lên một cảm giác phấn khích khó tả.
Đây là khoảng thời gian dành riêng cho cô.
Cô mở máy tính, bật bài ‘Tôi Hoài Niệm’ của Tôn Yến Tư.
Ban đầu, cô chỉ khẽ ngân nga theo giai điệu. Dần dần, giọng cô lớn hơn.
Phải đến giây phút này, Đinh Viện mới thật sự cảm nhận được thế nào là tự do.
Hát đến mệt, cô tùy tay cởi dây buộc tóc, để mái tóc xõa ra, đứng trước gương. Một tay cầm bàn chải đánh răng, cơ thể khẽ đung đưa theo nhịp nhạc, nhìn hình ảnh ngốc nghếch của mình trong gương, Đinh Viện không nhịn được, bật cười thành tiếng.
Tắm xong, cô mang chiếc quạt lên giường, đồng thời gọi điện cho Đan Tiểu Cầm – người bạn thân duy nhất từ nhỏ đến lớn của mình.
Đầu bên kia, Đan Tiểu Cầm vừa gội đầu xong, đang dùng khăn lau mái tóc ướt nhẹp một cách qua loa. Nghe thấy giọng Đinh Viện, cô lập tức phấn khích: “A Viện ngốc! Cuối cùng cậu cũng nhớ gọi cho tớ à?”
Đinh Viện gãi đầu, ngượng ngùng giải thích: “Tại trong ký túc xá lúc nào cũng có nhiều người, tớ ngại lắm.”
Đan Tiểu Cầm nghe vậy, khẽ cau mày: “Họ bắt nạt cậu à?”
Đinh Viện vội lắc đầu: “Không, mọi người đều tốt lắm.”
Cô và Đan Tiểu Cầm trò chuyện rất lâu, nói đủ thứ chuyện trên đời, cho đến khi chiếc điện thoại nóng lên, Đinh Viện mới ngượng ngùng ngắt lời: “Tiểu Cầm, xin lỗi nhé, tớ nói nhiều quá.”
“Ngốc quá, chúng ta là bạn thân mà.” Giọng Đan Tiểu Cầm đầy yêu thương. “Nói thật, đây là lần đầu tiên tớ nghe cậu nói nhiều thế đấy.”
Cô bạn cười tươi: “Tớ gửi cho cậu đặc sản kinh đô rồi, mai chắc tới nơi.”
“Ôi, sao được chứ!” Đinh Viện vội từ chối. “Cậu giữ tiền mà dùng, ở kinh đô tiêu tốn đắt đỏ lắm.”
“Yên tâm, tớ biết chừng mực.” Đan Tiểu Cầm cười đáp, vừa chải mái tóc ướt. “Dù sao ông mình cũng là trưởng thôn, mua một con vịt quay vẫn dư sức.”
“Vậy… được rồi, cảm ơn cậu nhé.”
Trong lòng Đinh Viện bỗng dâng lên một dòng nước ấm.
Kết thúc cuộc gọi, cô mở ứng dụng Tiểu Hồng Thư, bắt đầu tìm kiếm các món quà đặc sản của Thượng Hải để chuẩn bị quà tặng đáp lễ.
Ánh mắt cô vô tình lướt qua một thông tin tuyển dụng làm thêm. Ban đầu vốn định cho bản thân nghỉ ngơi một hôm, nhưng ý định ấy nhanh chóng lung lay.
Không do dự lâu, cô nhấn gửi tin nhắn trong nhóm:
【1. Tôi nhận việc.】