Đinh Viện không ngừng tính toán các khoản chi tiêu trong đầu. Bình thường, cô chẳng mấy quan tâm đến chuyện ăn uống, quần áo chỉ cần mặc được là không mua mới, còn mỹ phẩm dưỡng da thì chỉ cần kem dưỡng ẩm và sữa rửa mặt là đủ. Nếu không vì sợ da mặt tiết dầu, cô thậm chí còn muốn bỏ luôn cả kem dưỡng.

Tính kỹ lại thì số tiền hiện tại cũng đủ để cô xoay sở đến kỳ nghỉ.

Tuy vậy, cô vẫn dự định sẽ tìm một công việc làm thêm về sau. Lỡ đâu chẳng may đau ốm gì đó, ít nhất còn có tiền dự phòng để đi khám.

Sau khi lập xong kế hoạch, Đinh Viện cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Đúng lúc này, em trai cô, Đinh Nhất Phàm, gửi đến một tin nhắn:

"Chị, ngủ chưa?"

Nhìn tin nhắn, Đinh Viện không biết rõ cảm giác trong lòng là gì. Đối với Đinh Nhất Phàm, cô vừa ghen tỵ vừa yêu thương, mỗi thứ chiếm một nửa.

Hồi nhỏ, cả nhà luôn cưng chiều Đinh Nhất Phàm. Ông bà nội ngoại không biết đã lén đưa cho cậu bao nhiêu tiền tiêu vặt, trong khi cô chẳng được lần nào. Không chỉ vậy, mọi nguồn lực giáo dục trong nhà đều đổ dồn vào cậu.

Đinh Viện chỉ có thể mượn sách giáo khoa hoặc tài liệu học tập từ người khác để đọc. Trong khi đó, Đinh Nhất Phàm sớm bộc lộ năng khiếu vượt trội trong học tập. Cậu thi đỗ trường cấp ba tốt nhất huyện ngay sau khi tốt nghiệp cấp hai, giờ đang học lớp chọn và luôn đứng top ba trong các kỳ thi hàng tháng.

Còn Đinh Viện, dù cật lực học hành, thức khuya dậy sớm, thậm chí nằm mơ cũng thấy mình đang ôn bài, cuối cùng chỉ đỗ được một trường đại học hạng trung. Không chỉ học giỏi, Đinh Nhất Phàm còn phát triển toàn diện về cả học vấn, thể thao và nhân cách. Cậu được mọi người yêu quý, quan hệ xã hội tốt.

Nếu không phải vì ngoại hình của Đinh Nhất Phàm mang nét của cả bố lẫn mẹ, đôi khi Đinh Viện còn nghi ngờ liệu cậu có phải là con nuôi hay không.

Một lúc sau, tin nhắn từ Đinh Nhất Phàm lại đến: “Chị đừng có như hồi cấp ba, cứ cắm đầu vào học mà chẳng nói chuyện với ai. Hãy giao lưu nhiều hơn, không có bạn bè thì bốn năm đại học sẽ khó khăn lắm đấy.”

Đinh Viện nhíu mày. Thằng nhóc này, nhỏ mà dám lên giọng với chị. Dù sao cô cũng là chị nó cơ mà! Cô nhanh chóng trả lời: "Chị biết rồi."

"Cô giáo bảo em có hy vọng đỗ Đại học Bắc Kinh đấy."

"Ừ."

"Chị, chị rảnh thì chụp vài tấm ảnh trường đại học gửi cho em xem với. Em cũng muốn biết trường đại học trông như thế nào."

"Ừ."

"Thôi được rồi, chị đi ngủ sớm đi. À, bố mẹ vừa về nhà rồi."

Đọc tin nhắn này, giọng điệu Đinh Viện mới dịu lại, cô trả lời: "Em nói với bố mẹ nghỉ ngơi sớm đi. Chị bên này mọi thứ đều ổn"

"Rõ rồi, chị"

---

Những ngày ở trường đại học trôi qua bình lặng như dòng nước. Đinh Viện giữ mối quan hệ với các bạn cùng phòng ở mức vừa phải, không quá thân thiết nhưng cũng không xa cách. Bầu không khí này khiến cô cảm thấy dễ chịu và thoải mái.

Sau nửa tháng huấn luyện quân sự, các bạn trong lớp tụ tập thành từng nhóm nhỏ, trò chuyện rôm rả. Mễ Quả, vừa hát xong một bài với nhóm khác, vẫy tay gọi Đinh Viện đang ngồi thẫn thờ một góc: “Lại đây hát cùng bọn mình đi!”

Đinh Viện liên tục lắc đầu. Giọng hát của cô khó nghe, như lời Đinh Nhất Phàm từng nói, “hát là có thể dọa chết người”. Mễ Quả cũng không ép, chuyển sang bài khác và tiếp tục hát.

Một lúc sau, từ lớp bên cạnh vọng đến tiếng ồn ào. Không biết ai đó mang một chiếc đèn chiếu sáng tới, ánh sáng rọi thẳng vào một nam sinh trong đám đông.

Đinh Viện hơi hé môi, ngạc nhiên. Chẳng phải đó là nam sinh hôm trước bị ngã sao?

Dưới ánh đèn, ngũ quan tinh tế của cậu ta càng thêm nổi bật, đẹp đến mê người.

Âm nhạc vang lên, cậu ta cởi áo khoác, quấn quanh hông. Vai rộng, eo thon, cơ bụng rắn chắc, toát lên khí chất cuốn hút tràn đầy hormone.

Cùng với những động tác vũ đạo điêu luyện, tiếng hò reo của đám đông xung quanh liên tục vang lên. 

Đinh Viện nghĩ thầm, có lẽ cả đời này cô sẽ chẳng bao giờ có liên hệ gì với một người nổi bật như vậy.

…Nhưng cũng chưa chắc.

Biết đâu cậu ta lại té thêm lần nữa thì sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play