Đinh Viện khẽ gật đầu rồi nhanh chóng gọi 120.
Giọng nói của cô hơi chậm, khiến nam sinh kia có vẻ sốt ruột đến mức như muốn giật luôn điện thoại để tự mình nói cho nhanh.
Một lúc sau, Đinh Viện cúp máy, quay sang nam sinh: “Xe cứu thương sắp đến rồi, tôi đi trước nhé.”
Nói xong, cô vội vã rời đi.
Nam sinh nhìn theo bóng lưng Đinh Viện. Cô mặc một chiếc áo thun đen giản dị và chiếc quần jeans kiểu dáng có phần lỗi thời. Anh ta nghĩ thầm: “Đã năm 2024 rồi mà vẫn còn sinh viên phong cách cổ lỗ thế này sao?”
(Cổ lỗ: Trông hơi quê mùa, như thể bước ra từ thế kỷ trước)
---
Trong ký túc xá, các phụ huynh đã rời đi hết. Thấy Đinh Viện bước vào, bố của cô gái cùng phòng lịch sự chào hỏi cô.
Cô lễ phép đáp lại rồi bắt đầu sắp xếp đồ đạc của mình.
Với kinh nghiệm ba năm sống ở ký túc xá thời cấp ba, cô nhanh chóng sắp xếp mọi thứ gọn gàng.
Từ trong vali, cô lấy ra chiếc laptop và cẩn thận đặt nó lên bàn học.
Trước đây, Đinh Viện chưa từng nghĩ mình có thể sở hữu một chiếc laptop. Nhưng rồi một anh chàng thu mua ve chai từng nói với mẹ cô rằng ở đại học bây giờ ai cũng cần laptop, nếu không sẽ chẳng thể đăng ký môn học.
Bà Ma Thu Phương không hiểu rõ chuyện đăng ký môn là gì, nhưng anh chàng kia từng học đại học, nên lời anh ta nói hẳn không sai. Thế là bà kéo Đinh Viện đi, hai mẹ con lùng sục khắp nơi, cuối cùng mua được một chiếc laptop Lenovo đời cũ ở cửa hàng đồ cũ với giá 2.000 tệ.
Đinh Viện dùng số tiền cô kiếm được từ công việc làm thêm mùa hè để dán lên laptop những miếng sticker Doraemon mà cô yêu thích.
Cô mỉm cười hạnh phúc, nhìn chiếc laptop của mình.
Đúng lúc ấy, cô bạn ngủ ở giường đối diện vỗ nhẹ vai cô: “Này, bạn ơi, mình có chuyện muốn bàn với cậu một chút. Chính xác hơn là cả ba bọn mình muốn bàn”
Đinh Viện ngẩng lên hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Cô bạn kia nói: “Sáng nay sau khi cậu ra ngoài, ba đứa mình đã bàn bạc với nhau. Mùa hè này nóng quá, không bật điều hòa thì không chịu nổi. Nhưng bọn mình cũng hiểu mỗi người có hoàn cảnh khác nhau, nên về tiền điện, bạn có thể góp ít hơn 10% được không? Bạn thấy ổn không?”
Thật ra Đinh Viện muốn nói rằng cô không cần điều hòa cũng được. Nhưng sống chung trong một phòng, cô không thể vì bản thân mà ép người khác cũng chịu nóng như mình.
Thấy Đinh Viện im lặng, cô bạn nói tiếp : “Bọn mình hỏi các chị khóa trên rồi, tiền điện ở trường mình không đắt đâu. Mùa hè bật điều hòa mỗi ngày, tiền điện một tháng khoảng hơn 300 tệ, chia ra mỗi người tầm 75 tệ. Nếu bạn góp ít hơn 10%, thì khoảng 65-70 tệ thôi”
Đinh Viện gật đầu: “Được, mình đồng ý”
Sau khi thống nhất với Đinh Viện, cả nhóm mới bật điều hòa lên. Cái nóng oi bức trong phòng dần tan biến.
“Trời quỷ gì mà nóng thế này, đến khoá huấn luyện quân sự chắc phơi người thành cá khô mất” một cô bạn lẩm bẩm.
Cô bạn vừa nói chuyện với Đinh Viện cười tươi, nhìn cô: “Mình là Mễ Quả, còn bạn tên gì?”
“Đinh Viện” cô đáp ngắn gọn
Lúc này, cô bạn gần cửa xen vào: “Mình là Chu Lăng Phàm, còn kia là Kỷ Giai.” Cô chỉ tay về phía bạn cùng phòng ngủ ở giường đối diện mình.
Đinh Viện khẽ mỉm cười: “Chào các bạn.”
Mễ Quả vừa nhai khoai tây chiên, vừa tò mò hỏi: “Nghe giọng bạn, chắc quê ở Quảng Đông đúng không?”
“Ừ, đúng rồi,” Đinh Viện nhẹ nhàng trả lời.
Mắt Mễ Quả sáng lên: “Vậy chắc bạn nói tiếng Quảng Đông giỏi lắm ha? Xem phim TVB khỏi cần phụ đề luôn nhỉ?”
Đinh Viện bị sự nhiệt tình của Mễ Quả làm hơi ngượng, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích: “Thật ra nhà mình ở một làng nhỏ ở Quảng Đông, ngày thường mọi người hay nói tiếng Khách Gia. Tiếng Quảng Đông mình cũng biết một chút, nhưng không lưu loát lắm.”
Nhận thấy Đinh Viện có phần rụt rè, các bạn cùng phòng cũng tinh ý không hỏi thêm nữa, mỗi người quay lại việc của mình.
Tối đó, sau khi tắm xong, Đinh Viện nằm trên giường, mở điện thoại kiểm tra tài khoản.
Cha mẹ cho cô 1.000 tệ, cộng với 6.000 tệ cô kiếm được từ công việc làm thêm ở nhà máy suốt kì nghỉ hè.
Sau khi mua điện thoại và các vật dụng cần thiết, cô còn lại 5.000 tệ. Đó là toàn bộ chi phí sinh hoạt cho học kỳ này.