Đinh Viện ở ký túc xá tầng sáu. Khi Đinh Sơn, bố cô, vác đống hành lý nặng nề leo lên đến nơi, quần áo đã ướt đẫm mồ hôi, dính chặt vào người, trông thật nhếch nhác.
Bên trong ký túc xá, các bậc phụ huynh đã chen chúc gần kín cả phòng.
May mắn thay, giường của Đinh Viện là kiểu giường tầng trên, bàn học phía dưới, nên không cần phải tranh nhau giường tầng. Vị trí của cô nằm ở góc trong cùng, không gần cửa sổ như hồi cấp ba. Nhờ vậy, cô không còn phải chịu cảnh mỗi tối đều phải đứng lên tắt đèn.
Dưới giường đối diện Đinh Viện, một người đàn ông trung niên mặc vest, đi giày da đang cẩn thận lau sạch bụi trên bàn.
Cô gái đứng cạnh thấy Đinh Sơn bước vào, liền kéo tay áo người đàn ông, nhỏ giọng nhắc: “Bố, bố làm nhanh lên, đừng cản đường người ta.”
Người đàn ông trung niên quay lại, lễ phép gật đầu chào.
Ông Đinh Sơn có chút ngượng ngùng, cũng khẽ gật đầu đáp lại. Ông từ tốn đặt chiếc ba lô xuống bên giường của Đinh Viện, động tác cẩn thận như thể sợ làm phiền người khác.
---
Ở ngoài cửa phòng, mẹ cô, bà Thu Phương, nắm tay con gái, kéo cô ra ngoài hành lang. Bà lấy tay áo lau mồ hôi trên mặt Đinh Viện, giọng nói dịu dàng nhưng pha chút lo lắng: “Mẹ với bố con phải đi đây. Vé xe mẹ đặt là chuyến rẻ nhất, nếu không kịp, tiền vé coi như đổ sông đổ bể.”
Trong lòng Đinh Viện thoáng buồn. Cô mím môi, không nói gì.
Bà Thu Phương thở dài, tiếp tục dặn dò: “Tiền mẹ đưa con, nhớ tiêu tiết kiệm. Năm nay mưa nhiều, nhà mình chẳng thu hoạch được bao nhiêu.”
Bà ngừng một lát, rồi nói tiếp, giọng có chút trách móc: “Lẽ ra mẹ định để bố con đi một mình đưa con nhập học. Nhưng ông ấy cứ khăng khăng kéo mẹ đi cùng. Thêm mẹ, tiền vé xe lại tốn thêm vài trăm. Số tiền đó, để dành mua đồ bổ cho em con thì tốt biết mấy”
Đinh Viện cúi đầu, khẽ đáp: “Con biết rồi, mẹ.”
Bà Thu Phương quay vào phòng, gọi lớn: “Lão Đinh, đi thôi!”
Giọng bà vang lên, khiến cả phòng ngoảnh nhìn. Đinh Viện cảm nhận những ánh mắt đổ dồn về phía mình, mặt cô nóng bừng, xấu hổ.
Đinh Sơn bước ra, định dặn con gái vài câu, nhưng chưa kịp mở lời, Đinh Viện đã vội vã giục: “Bố, mình đi thôi.”
Đinh Sơn chỉ “Ừ” một tiếng, rồi lại im lặng, không nói thêm gì.
---
Đinh Viện tiễn bố mẹ ra đến cổng trường. Nhìn trời nắng gay gắt, cô lo lắng đề nghị: “Bố mẹ, trời nóng thế này, hay là gọi taxi đi.”
Bà Thu Phương xua tay, tiếc rẻ: “Gọi taxi tốn kém lắm, để mẹ hỏi đường đi xe buýt.”
Bà kéo ngay một bạn tình nguyện viên đứng gần đó : “Này cháu, cho cô hỏi từ đây bắt xe buýt tới ga Bắc Ma Đô thì đi thế nào?”
Bạn tình nguyện viên nhiệt tình đáp: “Dạ cô, cô ra khỏi cổng trường, đi thẳng một đoạn, đến ngã tư thì rẽ phải. Bắt xe buýt số 2, xuống ở đường Bắc Đông Châu, rồi chuyển sang tuyến số 17. Đi đến trạm cuối là tới ga Bắc ạ.”
Bà Thu Phương cười tươi, gật đầu cảm ơn: “Cảm ơn cháu nhiều nhé!”
Rồi bà quay sang Đinh Viện, hạ giọng: “Con thấy chưa, người ta giao tiếp tự nhiên, thoải mái thế nào. Con cũng phải học hỏi đấy.”
Đinh Viện gật đầu: “Dạ, con biết rồi.”
Cô vẫn không yên tâm, dặn thêm: “Nếu ba mẹ không biết đường thì gọi cho con nhé.”
Bà Thu Phương trừng mắt, càu nhàu: “Mẹ có phải trẻ con đâu mà con lo. Thôi, về phòng dọn đồ đi. Mẹ với bố về đến nhà sẽ gọi cho con.”
Đinh Viện đứng bên đường, nhìn bóng dáng bố mẹ dần khuất xa. Hốc mắt cô cay cay, nước mắt chực trào.
---
Cô men theo lối cũ quay về ký túc xá.
Đúng lúc đi ngang qua khu ký túc xá nam, cô bỗng nghe thấy một tiếng “rầm” như có vật nặng rơi xuống. Ngay sau đó, một nam sinh từ tầng hai ngã lăn xuống trước mặt cô.
Đinh Viện giật mình, vội lùi lại vài bước.
Nam sinh ngẩng đầu lên, gương mặt anh ta khiến cô bất ngờ. Làn da trắng nhợt, mang vẻ lạnh lùng khó tả, đôi mắt đào hoa hơi xếch, toát lên sự phóng khoáng và bất cần. Anh ta ôm đầu, nhìn Đinh Viện, giọng nói bình tĩnh nhưng yếu ớt: “Bạn ơi, phiền cậu gọi giúp tôi số 120.”