Từ Tử Trạc nhai kẹo bạc hà cứng kêu rộp rộp, tâm trạng của anh lúc này cũng không khá hơn là bao.
Trở lại phòng riêng trong quán bar, đám bạn vẫn đang náo nhiệt hò hét rủ anh chơi tiếp.
Từ Tử Trạc phẩy tay:
“Chơi cái gì mà chơi, tao đâu có uống rượu được.”
Nhưng đám bạn không chịu buông tha, một người khoác vai anh trêu chọc: “Gọi người lái thay là được, sợ gì chứ, Từ thiếu!”
Từ Tử Trạc gạt tay người kia ra, cau mày: “Đã nói là không muốn chơi”
Thấy thái độ của anh, mọi người xung quanh không dám ép thêm. Dù sao, ai cũng biết anh là tiểu công tử nhà họ Từ, hai người anh trai trong nhà đều không phải dạng dễ đụng vào.
Từ Tử Trạc ngồi thu mình trong một góc, lấy điện thoại nhắn tin cho quản gia: “Tôi đang ở Undercurrent. Lát nữa mang hai hộp bánh hạnh nhân của tiệm làm đến đây.”
Gửi xong tin, trong lòng anh thầm nghĩ:
Coi như là bù đắp cho chuyện lần trước.
Nhưng từ giờ trở đi, anh tuyệt đối không dây dưa gì với Đinh Viện nữa.
---
Đến năm giờ rưỡi chiều, hàng người xếp trước cửa tiệm đặc sản đột nhiên xôn xao. Một tiếng than vãn vang lên: “Hết rồi sao?”
Ngay sau đó, đám đông bắt đầu tản ra lẻ tẻ. Đinh Viện đứng ngẩn người, không tin vào tai mình. Hết rồi? Cô xếp hàng lâu như vậy mà giờ hết thật sao?
Những người xung quanh lắc đầu, bàn tán: “Sau này cứ mua của bọn đầu cơ cho nhanh. Đứng xếp hàng dưới trời nắng, vừa mệt vừa mất thời gian.”
Trong lòng Đinh Viện không khỏi khó chịu. Cô từng nghe nói đến việc mua vé buổi diễn hay vé tàu phải nhờ đầu cơ, nhưng không ngờ mua bánh kẹo ở thành phố lớn cũng phải như vậy. Quả nhiên, thành phố đúng là một thế giới khác.
Trời dần tối, Đinh Viện cũng bắt đầu thấy mệt mỏi.
Vừa đi bộ dọc đường vừa lướt điện thoại tìm các cửa hàng đặc sản không cần xếp hàng, cô chậm rãi bước về phía trạm xe.
Sau một chặng tàu điện ngầm và xe buýt xóc nảy, cô trở về trường lúc bảy giờ rưỡi tối.
Nghĩ tới vài hôm trước tình cờ gặp một bé mèo cam nhỏ, Đinh Viện sau khi mua mì gói còn tiện tay lấy thêm một cây xúc xích gà.
Nhưng khi đi ngang qua khu ký túc xá nam, cô không thấy chú mèo quen thuộc đâu, thay vào đó lại đụng phải “kẻ đáng ghét” kia.
“Này!”
Từ Tử Trạc gọi to.
Đinh Viện giả vờ không nghe thấy, tiếp tục đi thẳng.
Từ Tử Trạc nhanh chóng bước tới, túm lấy cánh tay cô:
“Tôi gọi cậu đấy, không nghe thấy à?”
Đinh Viện bực mình hất tay anh ra, đáp bằng giọng lạnh băng, còn nhại lại ba tiếng: “Này, này, này!”.
Từ Tử Trạc bị dáng vẻ của cô chọc cười, khóe môi cong lên: “Tôi gọi thế vì không biết tên cậu mà.”
Đinh Viện quay đầu, lười tranh cãi với anh, nhưng thấy anh ra vẻ “Không nói thì đừng hòng đi”, cô đành miễn cưỡng đáp: “Đinh Viện.”
Từ Tử Trạc khẽ nhếch môi cười, rồi đưa hộp bánh hạnh nhân đặt vào tay cô, nói một cách thản nhiên:
“Chuyện lần trước... coi như xin lỗi.”
Đinh Viện cúi đầu nhìn hộp bánh trong tay, ánh mắt thoáng hiện chút vui mừng. Từ Tử Trạc nhìn thấy khóe mắt cô cong cong, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy dễ chịu.
Đinh Viện ngẩng đầu, nhìn anh nói: “Lời xin lỗi tôi nhận. Nhưng món quà này…” Cô ngừng lại một chút, “tôi sẽ trả tiền.”
Cô lấy ví ra, nhớ lại giá bánh hạnh nhân, rồi rút 210 tệ đưa cho Từ Tử Trạc. Giọng cô lịch sự nhưng kiên quyết: “Cảm ơn. Bạn Từ, chúng ta coi như xong nợ.”
Từ Tử Trạc nhìn số tiền trong tay, mày càng lúc càng nhíu chặt. Cô gái quê mùa này đúng là làm anh tức muốn chết.
Anh chợt nhớ lại hình ảnh Đinh Viện khóc đến sưng đỏ mắt hôm trước, bất giác cảm thấy lúc đó cô trông đáng yêu hơn nhiều.
---
Kỳ nghỉ Quốc khánh trôi qua trong chớp mắt.
Ba cô bạn cùng phòng của Đinh Viện nhận ra trong mấy ngày nghỉ, điện phí trong ký túc xá hầu như chẳng tăng bao nhiêu, đều âm thầm thở dài.
Đúng lúc này, họ phát hiện trên bàn mỗi người xuất hiện một chiếc móc khóa nhỏ xinh xắn. Ai nấy đều ngẩn ra.
Kỷ Giai thì thầm với Mễ Quả: “Khi nào cậu ấy mới chịu nghĩ cho bản thân một chút đây?”
Mễ Quả chu môi, đáp khẽ: “Cũng không hẳn là không có.”
Cả ba người nhìn về chiếc gối ôm hình mèo mới toanh trên giường Đinh Viện, không khỏi bật cười vui vẻ.