Sau vài cơn mưa thu, nhiệt độ giảm mạnh, từ 12 độ xuống còn 6 độ. Đinh Viện nằm cuộn tròn trong chăn, duỗi thẳng đôi chân tê dại vì co quắp cả đêm, rồi mới uể oải bò dậy khỏi giường.
Sáng mùa đông, cô đã quen tự pha cho mình một ly sữa đậu nành nóng, cầm theo trên đường đến lớp.
Vừa chuẩn bị ra khỏi cửa, Mễ Quả còn rúc trong ổ chăn, mắt lim dim, cất tiếng gọi:
“Tiểu Viện ơi, nhớ điểm danh giúp tớ nhé.”
Đinh Viện gật đầu. Cô đã quen với việc điểm danh thay cho ba cô bạn cùng phòng. Dù sao, đối với họ, việc có đến lớp hay không cũng chẳng quá quan trọng.
Nhà Mễ Quả khá giả, bố mẹ đã chuẩn bị sẵn con đường du học nước ngoài cho cô. Kỷ Giai, dù gia đình chỉ kinh doanh cửa hàng ngũ kim nhỏ lẻ, nhưng cũng đủ để cô sống thoải mái sau này. Còn Chu Lăng Phàm, tuy gia cảnh bình thường, nhưng cô đã là một beauty blogger có chút tiếng tăm, mỗi tháng kiếm được vài ngàn tệ từ việc quảng cáo mỹ phẩm.
So với ba người họ, Đinh Viện cảm thấy mình thực sự tầm thường. Hoặc có khi, khoảng cách để chạm tới sự “bình thường” ấy của người khác, với cô cũng còn rất xa.
Cô không phải chưa từng muốn thay đổi. Nhưng nhiều lúc, cô nhận ra tư duy của mình luôn chậm hơn người khác một nhịp.
Dù vậy, việc giúp đỡ bạn cùng phòng cũng khiến cô thấy vui trong lòng.
Bên ngoài ký túc xá, gió lạnh thổi vù vù. Đinh Viện quấn chặt chiếc khăn quàng cổ in hình gấu nhỏ, ôm ly sữa đậu nành nóng trong lòng, để hơi ấm từ lòng bàn tay lan tỏa khắp cơ thể. Cô thoải mái nheo mắt, tận hưởng cảm giác dễ chịu.
Cùng lúc đó, Từ Tử Trạc vừa từ buổi tiệc đêm ở ngoại thành trở về. Tóc tai lộn xộn, trên người vẫn còn vương chút mùi rượu nhàn nhạt.
Vừa nhìn thấy Đinh Viện, anh lập tức chỉnh lại dáng vẻ, ngẩng đầu ra vẻ nghiêm túc, rồi đi nhanh về phía cô.
Đinh Viện chỉ liếc anh một cái rồi quay đi. Từ Tử Trạc vội vàng lên tiếng: “Đinh đồng học, trùng hợp thật, cậu cũng đi học à? Tôi… tôi quên đồ, quay lại lấy.”
Đinh Viện thấy khó hiểu. Anh ta giải thích với cô làm gì? Nhưng vì phép lịch sự, cô vẫn gật đầu cho qua.
Đúng lúc ấy, Lý Đào, bạn cùng phòng của Từ Tử Trạc, bước xuống lầu, trêu chọc: “Ô, Từ đại thiếu cuối cùng cũng về rồi? Xem ra tối qua tiệc tùng dữ dội lắm hả?”
Đinh Viện khẽ nhíu mày, ánh mắt thoáng chút khinh bỉ. Ham chơi thì thôi, lại còn nói dối. Loại người như anh ta, cô tuyệt đối không muốn dây dưa!
Nhìn bóng lưng Đinh Viện bỏ đi, Từ Tử Trạc quay sang chỉ vào mặt Lý Đào, nghiến răng nói: “Huynh đệ, giỏi lắm!”
Đúng lúc đó, Trương Vũ cũng xuống lầu. Nhìn vẻ mặt đen như than của Từ Tử Trạc liền bật cười trêu chọc: “Một cô nhóc quê mùa mà cũng có thể khiến đại thiếu gia nhà họ Từ của chúng ta tâm tâm niệm niệm lâu đến vậy, mà đến giờ vẫn chưa theo đuổi được, e là sắp mở ra tiền lệ rồi đấy?”
Từ Tử Trạc cau mày: “Tôi? Nhớ nhung cô ta?”
Trương Vũ không đáp, chỉ mỉm cười một cái đầy ngụ ý.
Về đến ký túc xá, Từ Tử Trạc rửa mặt bằng nước lạnh. Lời Trương Vũ vẫn văng vẳng trong đầu anh. Nghĩ kỹ lại, anh chưa từng bị động với bất kỳ cô gái nào như thế này. Thích ư? Từ Tử Trạc lập tức gạt bỏ ý nghĩ đó. Chắc là do chưa tiếp xúc nhiều, nên thấy cô ta thú vị thôi.
---
Một ngày học trôi qua, Đinh Viện quay về ký túc, phát hiện bầu không khí trong phòng đang vô cùng náo nhiệt.
Nhìn thấy cô, Chu Lăng Phàm lập tức kéo cô vào “hội nghị bát quái”, ghé sát tai thì thầm: “Tớ nói cậu nghe bí mật này nhé, Tiểu Quả có crush rồi!”
Ban đầu, Đinh Viện nghe mọi người nhắc đến “crush” còn chẳng hiểu nghĩa là gì. Mãi đến khi lướt Tiểu Hồng Thư, cô mới biết “crush” là người khiến mình rung động, một kiểu đơn phương.
Mễ Quả đỏ mặt, đấm nhẹ vào tay Chu Lăng Phàm : “Cậu nói nhỏ chút coi, lỡ người ta nghe được thì sao?”
Chu Lăng Phàm lè lưỡi, ngoan ngoãn ngồi lại xuống giường.
Sau đó, Mễ Quả hào hứng kể về lần gặp gỡ tình cờ và những khoảnh khắc tiếp xúc với người con trai ấy. Cuối cùng, cô đầy mong đợi hỏi: “Câu lạc bộ Street Dance sắp mở lớp học thử, Đái Học Văn đang giúp dạy thay ở đó. Mai có tiết của anh ấy, ai muốn đi cùng tớ không?”