Chiều ngày thứ hai của kỳ nghỉ Quốc khánh, Đinh Viện vừa kết thúc công việc bán thời gian kéo dài suốt sáu ngày liền.
Nhìn số dư 1.500 tệ trong ví điện tử WeChat, cô bắt đầu lên kế hoạch mua sắm những món đồ cần thiết.
Cô muốn gửi đặc sản về cho Đan Tiểu Cầm, người bạn thân ở quê. Ngoài ra, cô định mua vài món quà nhỏ cho ba cô bạn cùng phòng, như móc khóa hay mấy món trang sức xinh xắn. Về khoản ăn uống thì bọn họ cơ bản đều không thiếu thốn, trong khả năng tài chính hạn hẹp của mình, Đinh Viện chỉ có thể chuẩn bị những món quà đơn giản như thế.
Còn về gia đình, Đinh Viện do dự một lúc, cuối cùng quyết định không mua gì gửi về nhà.
Nếu gửi đồ ăn, bố mẹ cô cũng chẳng ăn mà chắc chắn sẽ để toàn bộ cho Đinh Nhất Phàm ăn. Nếu mua đồ dùng sinh hoạt, bố mẹ lại sẽ cằn nhằn cô tiêu xài hoang phí, thậm chí có thể mắng cô một trận.
Suy đi tính lại, Đinh Viện quyết định để dành số tiền này, đợi đến dịp Tết sẽ lên phố mua ít thịt về cho gia đình.
Trên đường ra trạm xe buýt, Đinh Viện không ngờ lại chạm mặt Từ Tử Trạc – anh đang lái chiếc xe thể thao từ bên cạnh lướt qua.
Từ Tử Trạc liếc mắt nhìn cô, không hiểu sao lại vô thức giảm tốc.
Nhưng khi nhận ra ánh mắt sau lưng, Đinh Viện lập tức thấy tâm trạng vui vẻ của mình tụt xuống phân nửa.
Cô tăng tốc bước chân, cố tình không thèm liếc mắt nhìn anh ta lấy một cái.
Từ Tử Trạc thấy thế, trong lòng bỗng chốc không vui.
Là cậu hai Từ gia, từ nhỏ đến lớn được người người vây quanh nịnh bợ, hắn đã bao giờ chịu cái cảm giác bị người khác làm lơ như thế này đâu?
Dưới sự tức giận, anh đạp mạnh chân ga, xe lao vút đi.
Nhìn chiếc xe khuất dạng, Đinh Viện thở phào nhẹ nhõm. “Lần sau ra ngoài nhất định phải xem hoàng lịch kỹ càng, tránh đụng phải cái tên đáng ghét này,” cô thầm nghĩ.
---
Tại trung tâm thành phố Thượng Hải, dòng người tấp nập, không khí náo nhiệt ngập tràn.
Đinh Viện lần theo địa chỉ trên mạng đi tới một cửa hàng đặc sản nổi tiếng. Trước cửa tiệm, hàng người nối dài gần như kéo kín cả con phố.
“Mua đặc sản thôi mà, sao đông hơn cả hàng người xếp hàng lấy cơm ở căn tin vậy?” cô tự hỏi.
Mặt trời giữa trưa chói chang, Đinh Viện giơ chiếc ba lô lên che đầu, cố tránh ánh nắng gay gắt. Thời gian cứ từng phút từng giây trôi qua, nhưng hàng người vẫn không hề ngắn lại. Cô nhón chân, cố nhìn về phía trước để xem còn bao xa.
Lúc này, một bác gái trung niên đứng phía trước quay lại, cười tươi hỏi:
“Cô bé lần đầu đến đây mua đúng không?”
Đinh Viện gật đầu xác nhận.
Bác gái mỉm cười thân thiện:
“Tiệm này đắt hàng lắm cháu à. Có người mua một lần mấy chục hộp luôn, thành ra tụi mình cứ phải từ từ xếp hàng như vầy. Chứ nếu không giới hạn số lượng, có khi người ta mua cả mấy trăm, mấy ngàn hộp ấy chứ!”
Đinh Viện ngạc nhiên tròn mắt:
“Ngon dữ vậy luôn hả bác?”
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác thật thà của cô, bác gái bật cười, nhẹ nhàng lấy cây quạt giấy gõ nhẹ lên đầu cô:
“Cô bé ngốc!”
Đinh Viện ôm đầu, cười “hì hì” ngượng ngùng.
Cách đó không xa, Từ Tử Trạc vừa bước xuống từ xe thể thao, vừa liếc mắt đã thấy ngay Đinh Viện đang đứng xếp hàng bên kia đường.
Tâm trạng anh lúc này có phần phức tạp.
Thực ra lúc nãy anh ở quận Thanh Bình, cùng nhóm bạn tụ tập trong quán bar. Nhưng không ngờ quán đột nhiên mất điện, những phòng vip quanh đó cũng kín hết chỗ, đành phải kéo nhau sang khu Tây Hưng chơi tiếp.
Không ngờ, vừa mới xuống xe đã thấy Đinh Viện, người lúc nãy vờ như không thấy anh , giờ đang đứng dưới nắng vui vẻ trò chuyện với người khác.
Mấy người bạn của Từ Tử Trạc vội vã chạy tới, vỗ vai anh thúc giục: “Đi thôi, Từ thiếu, đừng đứng thẫn thờ nữa!”
Anh giật mình, hoàn hồn, rồi đi theo họ vào quán bar. Bên trong, ánh đèn lập lòe, tiếng nhạc đinh tai nhức óc. Lần đầu tiên, Từ Tử Trạc cảm thấy mọi thứ có chút ồn ào, khó chịu. Anh quay sang nói với bạn: “Tao đi vệ sinh một lát.”
Đám bạn đang mải mê chơi xúc xắc, chỉ ậm ừ đáp: “Nhanh quay lại nhé!”
Từ Tử Trạc đút tay vào túi quần, bước chân vô thức dẫn anh ra khỏi quán bar. Anh đứng ở bên đường, ánh mắt lại dán vào bóng dáng Đinh Viện vẫn đang xếp hàng đợi mua đặc sản.
Bực mình mà buồn cười thật.
Với cái tốc độ nhích từng bước như rùa bò đó, chờ đến lượt chắc đã hết sạch hàng rồi.
Anh ném một viên kẹo bạc hà vào miệng, nhìn dáng vẻ vô tư, chẳng có chút lo lắng của Đinh Viện, lẩm bẩm: “Mua được hay không, liên quan gì đến mình chứ.”