Sau khi dứt cuộc gọi, ánh mắt của thư ký vô thức liếc nhìn về phía Từ Sâm đang ngồi ghế sau, rồi nghiêm túc báo cáo: 

“Từ tổng, về chuyện sáng nay, tôi đã trao đổi thêm với bên Setai. Họ nói do hội nghị được chuẩn bị gấp rút, nhân sự thiếu thốn nên mới tạm thời thuê nhân viên thời vụ hỗ trợ. Tuy nhiên, phía Setai rất thành khẩn, cam kết sẽ tăng cường đào tạo nhân viên để đảm bảo không xảy ra sự cố tương tự trong tương lai.”

Từ Sâm gần như chẳng nhớ gì về chuyện sáng nay. Anh lạnh lùng hỏi: “Kết quả xử lý thế nào?”

Thư ký nhanh chóng đáp: “Đối với nhân viên thời vụ, đương nhiên không thể áp dụng hình phạt như nhân viên chính thức. Phía khách sạn cho biết họ đã khấu trừ lương ngày hôm nay của cô ấy, đồng thời thông báo với tất cả các khách sạn thuộc hệ thống Setai rằng sẽ không tuyển dụng cô ấy nữa.”

Nghe đến đây, Từ Sâm như chợt nhớ ra gì đó. Trong đầu anh lướt qua hình ảnh Đinh Viện với đôi mắt hoe đỏ và mùi hương xà phòng dịu nhẹ vương trên người cô. 

Cảm giác… cũng không đến mức khó chịu.

Môi anh khẽ động, giọng nhàn nhạt: “Cho cô ấy quay lại làm việc. Hủy bỏ mọi hình phạt.”

Thư ký ngẩn người, trợn tròn mắt.

Hai giây sau, anh ta mới bừng tỉnh, nhận ra ý định của Từ tổng. Hành động này hẳn là một lời nhắc nhở, làm việc mà không báo cáo đầy đủ cho cấp trên là điều tối kỵ. Trong công việc, dù có quyền quyết định, mọi chuyện cũng phải thông qua cấp trên xác nhận.

Thư ký thở dài trong lòng. Có lẽ anh vẫn chưa làm tốt như kỳ vọng.

Anh nhanh chóng lấy lại tinh thần, đáp lời: “Vâng, tôi hiểu rồi. Tôi sẽ lập tức liên hệ lại với phía Setai để xử lý ổn thỏa việc này.”

---

Sau khi tắm rửa xong, Đinh Viện đang cẩn thận dán băng cá nhân lên phần gót chân bị phồng rộp thì điện thoại bất ngờ đổ chuông. Là giám đốc khách sạn Setai gọi đến.

Cô do dự một lát, trong lòng thầm nghĩ không biết lại gặp rắc rối gì. Cuối cùng, cô vẫn nhấc máy: “Alo, giám đốc, có chuyện gì ạ?”

Đầu dây bên kia, giọng giám đốc vang lên đầy thân thiện, khiến Đinh Viện nổi cả da gà: “Tiểu Viện này…”

Cô dè dặt hỏi: “Giám đốc, có việc gì sao ạ?”

Giám đốc nghe vậy, lập tức nhân cơ hội tiếp lời, giọng cười tươi rói: “Nếu em vẫn gọi tôi là giám đốc, chứng tỏ em vẫn còn tình cảm với Setai của chúng ta. Vậy từ mai, em quay lại làm thời vụ nhé!”

Đinh Viện sững sờ, bất giác thốt lên: “Dạ?”

Thấy cô ngạc nhiên, giám đốc nhân đà nói tiếp: “Lương thời vụ hôm nay tôi đã chuyển vào tài khoản của em rồi. Hơn nữa, sếp chúng tôi bảo rằng, để bày tỏ lời xin lỗi, hai ngày tới, mỗi ngày lương thời vụ sẽ tăng lên 400 tệ. Em thấy ổn chứ?”

Một ngày 400, hai ngày là 800 tệ!

Đinh Viện cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Số tiền này không hề nhỏ! Cô chợt nhớ đến chiếc gối ôm hình mèo dễ thương mà mình đã để ý lần trước khi đi dạo phố. Những tủi thân nhỏ bé trong lòng bỗng chốc tan biến như mây khói.

“Được ạ, đương nhiên là được!” Cô đáp lại đầy hào hứng.

Nghe vậy, giám đốc thở phào nhẹ nhõm. Cô gái này đúng là dễ nói chuyện. Trong lòng ông thầm nghĩ, con bé này vận khí không tệ, có thể khiến tổng giám đốc Á Khoa thay đổi ý định, sau này tốt nhất là đừng đắc tội với nó thì hơn.

Ông tiếp tục: “Mai em sẽ phụ trách công việc tiếp đón ở sảnh chính. Cơm trưa bên chúng tôi sẽ sắp xếp người mang đến cho em.”

Lương tăng, lại còn được bao ăn!

Đinh Viện mắt sáng rỡ như sao, lập tức cảm thấy gót chân cũng bớt đau đi nhiều.

Sau khi cúp máy, cô âm thầm thấy may mắn vì mình đã chịu khó giúp đỡ người đàn ông hôm nay. 

Quả nhiên, làm việc tốt sẽ mang lại vận may!

---

Ngày hôm sau, công việc của Đinh Viện nhẹ nhàng hơn nhiều. Thậm chí, cô còn tranh thủ được vài phút nghỉ ngơi trong nhà vệ sinh. 

Hội nghị vẫn tiếp tục diễn ra, nhưng người đàn ông kia thì không thấy xuất hiện thêm lần nào nữa.

Đinh Viện nghĩ bụng, nếu có dịp gặp lại, nhất định cô phải nói một lời cảm ơn anh cho tử tế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play