Đinh Viện đứng đó, đôi mắt tràn ngập sự hoang mang và lo lắng. Cô mím môi, giọng run run cất tiếng hỏi: “Giám đốc, tôi đã làm sai gì ạ?”

Giám đốc nhìn cô với vẻ mặt nghiêm khắc, giọng nói đầy chỉ trích: “Sáng nay, tôi đã dặn đi dặn lại cô về những điểm quan trọng khi tiếp đón và giao tiếp với khách hàng. Vậy mà cô làm hoàn toàn ngược lại! Cô cứ đợi đến khi khách hàng chủ động hỏi mới chịu mở miệng. Những việc cơ bản như vậy mà cô cũng không làm tốt, làm sao tránh được việc hình ảnh của Setai bị ảnh hưởng nghiêm trọng? Chuyện nhỏ phản ánh chuyện lớn, nếu cứ tiếp tục thế này thì ai còn dám hợp tác với chúng ta nữa?”

Giọng ông ta cao vút, khiến Đinh Viện sợ hãi cúi đầu thấp hơn, không dám đáp lại dù chỉ một lời.

Thấy cô im lặng, giám đốc càng thêm bực dọc: “Cô nên cảm thấy may mắn vì mình chỉ là nhân viên thời vụ. Nếu là nhân viên chính thức, tôi đã sa thải cô từ lâu rồi!”

Đinh Viện lấy hết can đảm, lí nhí hỏi: “Vậy… tiền công hôm nay của tôi…”

Giám đốc cười khẩy, giọng mỉa mai: “Cô còn đòi tiền lương sao?”

Lòng Đinh Viện như bị xát muối, trăm cảm xúc lẫn lộn. Cô không hiểu vì sao giám đốc không nói thẳng từ đầu, để cô làm việc cật lực cả ngày một cách vô ích. Nhưng trước một giám đốc đầy quyền uy, cô không thốt nổi một lời phản kháng.

Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai dạy cô phải làm gì khi bị chèn ép. Thế nên cô đã quen với việc nhẫn nhịn và chịu đựng.

Cô lau vội những giọt nước mắt lăn dài trên má, cố gắng kìm nén cảm xúc. Đôi gót chân đã mài mòn đến rách da, khiến cô phải lê bước khập khiễng. Để tiết kiệm tiền, trưa nay cô chỉ ăn một chiếc bánh mì cầm hơi.

Mở điện thoại, nhìn số dư tài khoản ngày càng cạn kiệt, đành từ bỏ ý định ghé nhà ăn. 

Từ khách sạn đi bộ ra trạm xe buýt mất khoảng mười lăm phút, nhưng với Đinh Viện lúc này, quãng đường ấy dường như dài đến vô tận.

Cô ngẩng đầu nhìn những toà nhà cao tầng, trong mắt chỉ thấy chúng như những con quái vật khổng lồ đang nuốt chửng con người.

Thật muốn được về nhà…

---

Đêm đen như mực, ánh đèn đường mờ ảo, loang lổ. Khi đi ngang qua bãi đỗ xe, Đinh Viện thoáng thấy một bóng người cao lớn lướt qua. Cô cảnh giác né sang một bên.

Cùng lúc đó, người kia đột nhiên lảo đảo, tay ôm ngực, đau đớn cúi người xuống. Đinh Viện nheo mắt nhìn kỹ – chẳng phải đó là vị khách hàng khiến cô mất việc ban sáng sao?

Cô mím chặt môi, lặng lẽ bước tiếp, cố tình tránh xa người đàn ông.

Nhưng bất ngờ, người đó đột nhiên nắm lấy cổ tay cô. Hành động bất thình lình khiến Đinh Viện hoảng loạn. Cô giơ chiếc túi xách lên, đập mạnh vào đối phương, hét lên: “Đồ biến thái! Anh làm gì vậy? Buông ra!”

Người đàn ông bị đánh đến choáng váng, giọng yếu ớt đáp: “Đừng hiểu lầm, tôi không có ý xấu. Xe của tôi ở ngay hàng thứ ba phía trước, biển số 429. Cô có thể giúp tôi lấy hộ lọ thuốc đau dạ dày và chai nước trên ghế phụ được không?”

Nói xong, anh không còn gắng gượng nổi nữa, từ từ ngồi xổm xuống đất.

Đinh Viện vốn không định quan tâm.

Nhưng khi quay đầu lại nhìn người đàn ông ấy đang cúi người ôm ngực, ngay cả nhíu mày thôi cũng đẹp hơn người bình thường, cô bỗng mềm lòng.

Phải công nhận, người đẹp đúng là dễ được tha thứ hơn.

Cô thở dài, miễn cưỡng hỏi: “Tôi sẽ gọi bảo vệ đến giúp anh. Anh tên gì?”

Người đàn ông cắn răng đáp: “Từ Sâm.”

Đinh Viện gọi điện đến quầy lễ tân khách sạn, giải thích tình hình. 

Ban đầu cô định đi luôn, nhưng nhìn dáng vẻ Từ Sâm gần như sắp ngất xỉu, cuối cùng cô vẫn quay lại.

Cô bật đèn pin điện thoại, tìm kiếm chiếc xe mang biển số 429. May mắn là xe đỗ không quá xa. Cô lấy được chai nước và lọ thuốc ở ghế phụ rồi quay lại chỗ Từ Sâm.

Cô vặn nắp chai, đưa cho anh: “Uống thuốc trước đi.”

Từ Sâm khẽ gật đầu, những ngón tay lạnh lẽo của anh vô tình chạm vào mu bàn tay cô. Tim Đinh Viện bỗng đập mạnh, đến mức suýt nữa đánh rơi chai nước.

Sau khi uống thuốc, Từ Sâm khàn giọng nói: “Cảm ơn.”

Đinh Viện nhìn anh, lòng ngổn ngang. Lời cảm ơn từ người khiến cô mất việc chẳng mang lại chút vui vẻ nào. Cô không nói gì thêm, quay người rời đi.

Từ Sâm nhìn theo bóng dáng khập khiễng của cô trong màn đêm, chợt nhớ ra cô chính là nhân viên tiếp đón anh sáng nay.

Lúc này,  vị thư ký vội vã chạy đến, vẻ mặt lo lắng: “Từ tổng, cuối cùng cũng tìm được ngài! Sao ngài lại ở đây?”

Cuộc họp vừa mới bắt đầu được một nửa thì Từ lão gia gọi điện liên tục cả chục cuộc, ép anh phải đi xem mắt với con gái nhà họ Bạch. Anh không đồng ý, thế là ông cụ gào khóc ăn vạ, còn dọa tự sát.

Kết quả, sau khi anh tắt máy, người đau dạ dày đến muốn gục lại là anh, còn ông cụ thì chẳng sao cả.

Thư ký nhìn động tác ôm ngực của Từ Sâm, lập tức hiểu ra: “Từ tổng, bệnh dạ dày của ngài lại tái phát? Tôi đi lấy thuốc cho ngài ngay.”

“Không cần” Từ Sâm lạnh lùng đáp, rồi bước về phía xe.

Thư ký vội vàng mở cửa xe, cẩn thận đỡ anh ngồi vào. Đúng lúc này, điện thoại của giám đốc khách sạn Setai gọi đến.

Thư ký nghe máy, trao đổi ngắn gọn: “Vâng, vấn đề đã giải quyết thì tốt. Nhưng chuyện nhân viên thời vụ không thể là cái cớ để né tránh trách nhiệm. Tôi mong phía Setai sẽ có thái độ tích cực hơn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play