Tin tức từ Ninh Quyết trước sau vẫn không truyền đến.

Bạch Họa đành bất đắc dĩ, theo sự an bài của biểu ca, thu dọn hành trang, chuẩn bị lên núi.

Đường đi phía trước hung hiểm chưa rõ, nàng âm thầm tự trấn an: Ninh Quyết vốn không phải kẻ hung tàn, dù có chán ghét nàng, cũng chưa tới mức tuyệt tình hại mạng.

Trước khi rời khỏi thôn Thạch Ấp, Phó phu nhân cố ý chọn cho nàng một thân y phục nông nữ, vải thô màu lam nhạt, không gây chú ý. Trên búi tóc không cài trâm, không đeo vật gì điểm tô, chỉ để mặt mộc, hành trang đơn sơ đến cực điểm.

Nhưng làn da nàng vốn trắng, qua mấy ngày điều dưỡng lại càng nõn nà, mềm đến độ tưởng chừng có thể véo ra nước. Thêm gương mặt mang nét diễm lệ, khí chất nổi bật, thực không giống dân nữ thường tình chút nào. Vì thế Phó phu nhân đích thân sai người thoa phấn vàng lên mặt nàng, lại điểm thêm vài chấm tàn nhang, mong che lấp vài phần diễm lệ sắc sảo kia.

Lúc xuất phát, Bạch Họa cùng nhóm tiểu thương Quý Lăng đi chung, từ trong thành một đường men theo sơn đạo, đi đến chân núi Hiện Dương, sau đó men theo đường mòn, tiếp tục tiến sâu trong rừng.

Khi đến lưng chừng, đã có thể trông thấy một thôn xóm nhỏ nằm rải rác nơi triền núi, tường trắng ngói đen, mái thấp người thưa. Gần lối vào thôn có rừng tre lẫn lộn với cây tạp, phần lớn các tiểu thương gồng gánh hàng hoá đều dừng chân ở đó, chờ thôn dân ra trao đổi buôn bán.

Gánh hàng rong đánh trống bỏi gọi mấy lượt, rốt cuộc cũng dẫn được đám trẻ trong thôn ào ào chạy tới. Bọn nhỏ vây quanh cờ hiệu, mắt sáng rỡ ngắm nhìn những món đồ chơi gỗ và chong chóng gió treo trên xe hàng, hết ngó trái lại ngó phải. Gã bán hàng mỉm cười thân thiện, đeo mặt nạ Mỹ Hầu Vương, cúi người trêu chọc bọn trẻ cười vang.

Bạch Họa nhìn cảnh tượng ấy, cũng không kìm được cong môi mỉm cười.

Nàng tựa vào một gốc cây bên đường nghỉ chân, tránh cái nắng trưa oi ả, móc ra một chiếc bánh nướng trong bọc hành lý, ăn vài miếng lót dạ, rồi chẳng nghỉ ngơi bao lâu đã vác hành trang lên, tiếp tục xuất phát, tách khỏi đám người, một mình men theo con đường mòn duy nhất tiến lên núi.

Đường lên núi càng đi càng hẹp, quanh co khúc khuỷu, cỏ rậm um tùm, rừng cây rậm rạp, càng lúc càng gian nan.

Nàng cắn răng chống đỡ, nhặt một cây trúc dài ven đường làm gậy, miễn cưỡng mượn sức tiếp tục đi.

Cũng may công không phụ lòng người, chưa đến chính ngọ nắng gắt, nàng đã tới được nơi biểu ca từng miêu tả: một khe suối uốn lượn trong sơn cốc.

Vượt qua con suối, đi thêm chừng trăm bước, băng qua một rừng trúc dày, trước mắt hiện ra một gian sân nhỏ lợp ngói xanh, bên ngoài có hàng rào tre, cửa sân lát đá xanh, cuối con đường lát đá là một cây hạch đào xum xuê.

Bạch Họa trông thấy gốc cây rụng đầy trái tím, đúng như lời biểu ca từng nhắc đến, trong lòng liền xác nhận nơi này chính là chỗ cư ngụ của Ninh Quyết trên núi.

Tuy không biết điều gì đợi nàng phía trước, nhưng giờ phút này, trong lòng nàng lại sinh ra một tia cảm giác chờ mong.

Nàng lấy hết dũng khí bước lên phía trước, không ngờ vô ý chạm phải cơ quan giấu trong lùm cây thấp. Chỉ nghe tiếng chuông đồng trong trẻo vang lên, âm thanh lan ra bốn phía, rồi u uẩn vọng về nơi xa xăm.

Tim Bạch Họa đập dồn dập, bước chân cứng đờ, không dám cử động.

Chờ tiếng chuông dừng lại, xung quanh lập tức rơi vào yên tĩnh dị thường, chỉ còn tiếng gió rì rào bên tai. Cảm giác áp lực nặng nề như có mãnh thú ngủ đông nơi gần đó, chỉ chờ nàng khẽ động liền vọt ra, vươn móng vuốt khóa chặt yết hầu, lấy mạng không tha.

Thời gian chậm rãi trôi qua, nhưng vẫn không có gì xảy ra. Hai chân Bạch Họa tê rần, mồ hôi đầm đìa, trong lòng thầm nghĩ: cứ giằng co mãi thế này cũng không phải cách.

Nàng thử bước một bước nhỏ về phía trước, thấy vẫn bình an vô sự, nàng dần trấn định, lặng lẽ theo lối đá xanh dẫn thẳng đến cửa viện.

Đứng trước cửa, nàng lễ phép gõ nhẹ lục lạc treo, kiên nhẫn chờ đợi, nhưng không ai đáp lời. Cửa không khóa. Bạch Họa do dự một thoáng, đưa tay đẩy, liền mở ra dễ dàng.

Sau giây lát do dự, nàng vẫn bước vào, vừa cẩn trọng tiến về phía trong, vừa nhẹ giọng gọi:

“Ninh công tử?”

Sân viện không lớn, trồng vài luống rau xanh. Lúc này đang là mùa đông, phần lớn rau dưa đều không chịu được giá lạnh, chỉ còn vài khóm hành hoa và xà lách lay lắt.

Đi sâu vào trong, càng gần phòng chính giữa, mùi thảo dược nồng đậm càng rõ ràng. Dưới mái hiên đặt một lò hương và rổ thuốc đã phơi khô, Bạch Họa đưa mắt quan sát, âm thầm ghi nhớ.

Đang nấu thuốc, nghĩa là trong nhà có người bị bệnh hoặc bị thương.

Nàng tiếp tục cất bước, vén váy leo bậc tam cấp. Nhưng lần này không thuận lợi như khi nãy.

Một cơn gió nhẹ lướt qua, cuốn theo một lọn tóc trước trán nàng tung bay. Cùng lúc đó, cửa phòng bị đẩy ra từ bên trong.

Cửa gỗ mở, ánh nhìn lập tức thông suốt, mùi thuốc càng xộc thẳng vào mũi.

Ninh Quyết đứng cách nàng chừng hai trượng, mặc một thân áo trắng giản dị, lưng thắt đai lam thêu đầu thú, sắc mặt lạnh lùng, mang theo vài phần uể oải như vừa tỉnh giấc, thần sắc cũng có chút không kiên nhẫn. Tóc hắn chưa vấn, buông xõa sau lưng, hình thành tư thái lười nhác tiêu sái.

Lúc ánh nhìn của hắn chạm nàng, trong đáy mắt chỉ toàn xa lạ, như thể đang nghĩ: người này là ai?

Bạch Họa căng thẳng đến nghẹn thở, còn chưa kịp phản ứng, đã nghe giọng hắn trầm thấp vang lên, không chút lưu tình:

“Kiếm môn không có người hay sao? Khiêu khích chưa đủ, nay lại phái một nữ tử yếu đuối lên đây, không thấy phiền à?”

Khí thế lạnh như băng ép tới, tim nàng đập loạn, mồ hôi lạnh rịn ra sau lưng, không dám thở mạnh.

Lúc này, trong tay Ninh Quyết không cầm kiếm, nhưng chỉ ánh mắt lạnh lùng kia thôi đã đủ khiến người run sợ hơn vạn đao kiếm ánh thép.

Bạch Họa vội vàng lấy dũng khí, lên tiếng báo rõ thân phận:

“Ninh công tử còn nhớ ta không? Ta là A Bồng ở thôn Thạch Ấp, từng gặp công tử ở Vọng Nguyệt Lâu. Khi ấy công tử từng có ý thu lưu ta làm nha hoàn, bảo ta trở về đợi tin. Nhưng sau đó ta mãi không đợi được tin tức, bất đắc dĩ mới mạo muội lên núi tìm đến, chỉ mong có thể làm chút việc bên cạnh công tử, cũng là tự tranh thủ cơ hội vì mình.”

Lời nói rõ ràng, nàng hạ thấp bản thân, tôn cao đối phương, cũng muốn khơi dậy lòng thương xót nơi hắn.

Ninh Quyết vẫn không đổi sắc mặt, ánh mắt lạnh tanh nhìn nàng từ trên xuống dưới, rồi mở miệng:

“Diện mạo có chút thay đổi.”

Nhớ lại lúc xuất phát, Phó phu nhân cố ý bôi phấn vàng, điểm tàn nhang che dung mạo, lại thêm đường xa mồ hôi thấm ra làm lớp hóa trang lấm lem. Giờ phút này, chắc hẳn mặt nàng đã loang lổ khó coi.

Bạch Họa xấu hổ cúi đầu, giơ tay áo lau nhẹ trán, thấp giọng nói:

“Đã khiến công tử chê cười, chỉ là bụi đường dính lên mặt, rửa sạch là được.”

Ánh mắt Ninh Quyết sắc bén như kiếm, nhìn chằm chằm nàng không rời, tựa hồ hoài nghi vẫn chưa tan:

“Với điều kiện của ngươi, ở lại Quý Lăng làm nha hoàn cho nhà phú hộ không khó gì. Vì sao nhất quyết lên núi tìm ta, chịu khổ cầu việc?”


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play