Bạch Họa đã sớm chuẩn bị lý do thoái thác, lúc này không đáp ngay, chỉ lo biểu lộ vẻ yếu đuối đáng thương cho thật sinh động.
Nàng thong thả ung dung nói:
“Hồi công tử, hôm trước bà buôn cùng công tử trao đổi mua bán, hẳn cũng từng đề cập, ta vốn là nha hoàn trong phủ Lý phú hộ ở Quý Lăng, chuyên làm đồ sứ. Nhưng lão gia sinh lòng tà niệm với ta, khiến chủ mẫu ghen ghét. Ta bị hãm hại mang danh ăn trộm, rồi bị bán đi lấy bạc, thanh danh cũng không còn gì. Dù là trộm cắp hay dụ chủ, đều là tối kỵ, giờ trong thành Quý Lăng không có nhà tử tế nào dám thu dùng. Chỉ còn đám háo sắc thấy ta khó khăn mới tính chuyện mua ta về phủ, để mưu đồ xằng bậy…"
Nói đến đây, hốc mắt Bạch Họa đã đỏ hoe, vẻ mặt vô cùng tủi hờn. Nàng khẽ hít một hơi, ấp úng tiếp lời:
“Ta nghĩ, số phận mình e khó thoát khỏi vũng lầy, không bằng buông xuôi. Nào ngờ trời cao thương xót, đúng lúc công tử cần một nha hoàn hầu cận, hôm đó tại Vọng Nguyệt Lâu trông thấy công tử, ta liền nghĩ, nếu có thể nương nhờ bên người công tử, đã là chốn an ổn tốt nhất đời ta, cũng là đại ân tạo hoá.”
Lời này là nàng tự mình chau chuốt, khiến người nghe dễ mủi lòng, đồng thời nâng Ninh Quyết lên thật cao.
Nàng tôn Ninh Quyết là người rộng lượng trượng nghĩa, so với đám háo sắc kia khác biệt một trời một vực, trong lời ẩn ý tán dương không thôi, cũng là một cách phòng thân.
Ninh Quyết nghe vậy, khóe môi nhếch lên ý cười nhàn nhạt, hỏi:
"Lưu lại bên cạnh ta, không phải cũng là vào hang hổ ổ cọp hay sao?”
Lời ấy sau này quả ứng nghiệm như sấm, nhưng hiện giờ, Bạch Họa chỉ nghe ra trong đó có ý buông lỏng, lại tưởng mình diễn tốt, bèn kính cẩn nhìn hắn, mắt đầy tin cậy, kiên định lắc đầu:
“Tất nhiên không phải. Có thể nương nhờ bên công tử, là phúc phần của ta.”
Ninh Quyết hỏi tiếp:
“Đã chắc chắn như vậy, hẳn ngươi cũng hiểu rõ ta?”
Bạch Họa lấy hết can đảm, ngẩng đầu đáp:
“Vừa gặp công tử, ta liền cảm thấy thân quen. Nghe nói công tử là vị chấp kiếm bôn ba thiên hạ, lòng dạ quảng đại, kiến văn uyên bác, so với phàm phu tục tử chỉ biết phong hoa tuyết nguyệt, tất nhiên càng đáng để A Bồng tin cậy.”
Ninh Quyết đánh giá nàng một phen, ý cười sâu hơn, nhưng đáy mắt vẫn lạnh lùng như cũ.
Hắn ngồi xuống chiếc ghế con dưới mái hiên, xoa nhẹ mi tâm, tùy ý nói:
“Cho ta thêm một lý do để thu lưu ngươi.”
Bạch Họa gắng sức kể:
“Tay chân ta lanh lẹ, có thể chăm lo sinh hoạt hằng ngày cho công tử, tay nghề nấu nướng cũng không tệ, ba bữa mỗi ngày đều có thể giao cho ta. Ta còn biết chút chữ, có thể giúp công tử chép kinh đọc sách…”
Nàng vắt óc kể ra những điểm mạnh của bản thân, cố sức tranh thủ một tia cơ hội.
Ninh Quyết nhàn nhạt nói:
“Nha đầu thôn dã biết chữ không nhiều.”
Bạch Họa cúi đầu đáp:
“Thuở nhỏ ta từng theo tú tài trong thôn học mấy áng Thiên Tự Văn, sau này không còn cơ hội đọc tiếp.”
Ninh Quyết gật đầu, tỏ vẻ đã nghe lọt, ý bảo nàng nói tiếp. Nhưng Bạch Họa không thể nghĩ ra ưu điểm nào hơn nữa, chẳng lẽ lại mặt dày khoe khoang dung mạo?
Nàng nói không nên lời.
Ninh Quyết nhìn nàng, thản nhiên hỏi:
“Không còn lý do nào khác sao?”
Bạch Họa siết chặt tay, thanh âm run run:
“Từ sau khi rời Vọng Nguyệt Lâu, ta chờ mãi không được tin công tử. Bà buôn kia thấy vụ làm ăn với công tử bất thành, liền thay đổi chủ ý, tính bán ta cho một địa chủ già ngoài thành Quý Lăng. Nghe nói người nọ đã qua tuổi hoa giáp, tóc bạc da nhăn, từng thành hôn nửa năm trước, nhưng tân nương lại chết bất đắc kỳ tử ngay trong tháng đầu. Người trong thôn đồn ông ta có thú vui cổ quái, ta thực sự sợ hãi, bèn thừa lúc không ai để ý trốn đi. Hiện nay ta với đám bà buôn kia đã trở mặt, nếu quay về, e là đường chết một lối…”
Nàng chưa dứt lời, thanh âm đã nghẹn ngào, hàng mi run rẩy, một giọt lệ rơi khẽ, đủ khiến biết bao kẻ tâm địa sắt đá cũng mủi lòng.
Nhưng tiếc thay, Ninh Quyết không phải hạng thường nhân, lòng dạ cũng không dễ lay động.
Bạch Họa rưng rưng nhìn hắn, lời tha thiết:
“Nay ta không còn nơi nương thân, nếu công tử không chịu thu lưu, A Bồng chỉ có cách chết để giữ lại chút thể diện cuối cùng.”
Ninh Quyết liếc nhìn nàng, hờ hững mở miệng:
“Giở trò sống chết trước mặt ta, chẳng có tác dụng gì.”
Bạch Họa cắn chặt môi, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Ninh Quyết thản nhiên nhìn nàng, thấy phản ứng của nàng sinh động, trong lòng lại thêm vài phần hứng thú:
“Để ta ngẫm nghĩ lại đã.”
Bạch Họa ngẩn người, hắn vừa lạnh lùng đẩy ra, giờ lại ném cho một trái táo ngọt?
Nàng thật không đoán nổi tâm tư Ninh Quyết. Người này từ đầu đến cuối đáy mắt không lộ một tia cảm xúc, tựa hồ hỉ nộ đều che kín. Nhưng dẫu sao, chỉ cần đạt được mục đích là tốt rồi.
Hai người lặng lẽ đối diện, rõ ràng chỉ cách vài bước, lại như ngăn trở bởi tầng sương mù.
Bạch Hoạ cũng không nóng vội, không trông mong hắn lập tức dỡ bỏ phòng bị để tiếp nhận mình. Chỉ cần được ở lại, thì tương lai còn dài, nàng không sợ không dò được tâm tư, học được kiếm chiêu ẩn giấu kia của hắn.
Ninh Quyết khẽ nghiêng đầu, ra vẻ cân nhắc, im lặng hồi lâu, không nói lời nào. Sau đó hắn thản nhiên đứng dậy đi vào trong phòng.
Bạch Họa nhìn theo, trong lòng thấp thỏm, giống như bị rơi xuống đáy vực. Ngay lúc Ninh Quyết sắp bước qua ngưỡng cửa, hắn không quay đầu, chỉ nói:
“Có chuyện thì vào trong rồi bàn.”
Giống như ném một hòn đá xuống hồ sâu, hồi lâu không có âm thanh, đến lúc sắp quay đầu bỏ đi, chợt nghe một tiếng "thình thịch" trong trẻo từ mặt nước yên lặng.
Tiếng “thình thịch” ấy vang lên nơi tai Bạch Họa, đồng thời cũng vọng trong lòng nàng.
Nhìn bóng dáng Ninh Quyết khuất sau cánh cửa, lòng Bạch Họa không khỏi nhảy nhót, cảm thấy mình lại gần thêm với nhiệm vụ được giao phó. Nàng lập tức bước theo không chút do dự.
Bước chân hôm nay, nàng đi rất nhẹ, nàng chưa từng nghĩ, đây sẽ là khởi điểm của một đoạn vận mệnh ảnh hưởng đến cả đời nàng.