"Hộ Bộ Thượng thư Bạch Đình Chính, từng phò tá tiên đế khai quốc hưng bang, nhưng vì mưu quyền tư lợi, kết đảng phóng túng, chểnh mảng chức vụ, cướp đoạt mồ hôi nước mắt dân chúng, lấy lợi riêng làm trọng, phụ lòng triều đình. Niệm công lao xưa cũ, miễn trừ tử tội, phế bỏ quan chức, biếm làm thứ dân, đời này vĩnh viễn không được bước chân vào kinh. Khâm thử."
Thái giám tuyên chỉ bằng giọng bén nhọn, dứt lời liền có quan binh tràn vào phủ, vơ vét tài vật, toàn bộ sung công.
Chúng nhân trong Bạch phủ quỳ sát đất nghe chỉ, sau đó người người hoảng loạn tháo chạy. Âm thanh hỗn tạp, tiếng khóc la vang vọng, phủ đệ trên dưới gà bay chó sủa, không kịp thu dọn hành trang, chật vật mang theo thân mình cùng áo rách khăn sờn rời khỏi kinh thành trong sợ hãi.
Khi xe ngựa dần xa, cảnh tượng nơi cũ tựa như gợn nước mờ nhòa, lay động không rõ.
Đến khi nhìn lại, chỉ thấy khung cảnh bi thương ngoài thành: hai cỗ quan tài đặt song song giữa núi hoang, một thiếu nữ có vóc dáng nhỏ nhắn, mặc áo tang quỳ bên linh cữu phụ mẫu, tiếng khóc thê lương, bi thương khắc cốt.
Bạch Họa khó thở, mồ hôi lạnh chảy đầy trán, giật mình tỉnh lại từ trong cơn ác mộng. Trán nàng thấm ướt mồ hôi, ngực phập phồng kịch liệt, áo xanh bên sườn run rẩy, lòng ngổn ngang bất định.
Ánh mắt nàng mơ hồ chưa rõ, mang theo vài phần mộng mị, nhìn bố trí trong phòng, hồi lâu mới định thần tỉnh lại, vội thu liễm thần sắc bi thương.
Tỳ nữ Tiểu Vưu đang gà gật bên ngoài, nghe trong phòng có động tĩnh liền vội vàng chạy vào. Nàng vén rèm bích la bên giường, thấy Bạch Họa lười nhác tựa mình, mày chau ánh lệ, sắc mặt thất thần, lập tức đoán được tiểu thư lại gặp bóng đè.
Tiểu Vưu vội bưng ly nước ấm, bước đến hỏi han:
“Cô nương, uống chút nước cho dịu giọng. Có phải vừa rồi lại mộng thấy chuyện thương tâm năm xưa?”
Bạch Họa đón lấy, uống nửa chén, hô hấp dần hòa hoãn. Nàng cụp hàng mi đen dài như cánh quạ, trầm giọng đáp:
“Ban ngày ta sửa sang đồ cũ của mẫu thân, thấy vật nhớ người, khó tránh khơi lại chuyện xưa. Không ngờ thiếp đi rồi, cảnh trong mộng lại rõ ràng như thế, tựa như thời gian quay ngược.”
Nàng buông tiếng thở dài, lòng ngổn ngang cảm xúc.
Tiểu Vưu khẽ vỗ lưng tiểu thư, nhẹ giọng an ủi:
“Cô nương yên tâm, hoạn nạn đã qua. Nay chúng ta tá túc tại Vinh phủ, Vinh phu nhân là thân di mẫu, đối với chủ tớ ta đều hậu đãi, Vinh công tử lại sớm đã một mảnh thâm tình với cô nương. Nếu sau này có thể kết thành, ắt được an ổn lâu dài.”
Bạch Họa nghe vậy, lòng dâng lên một tia cảm kích, nhớ đến di mẫu cùng biểu ca luôn đối tốt với mình.
Nàng mượn lực Tiểu Vưu, chậm rãi tựa vào gối, nói thêm:
“Sắp đến sinh thần di mẫu, bên người ta lại không còn dư dả bạc để mua lễ vật, chỉ đành đem quyển danh thiếp mà mẫu thân lúc sinh thời yêu thích nhất, nhờ người vẽ lại, rồi tặng di mẫu, mong di mẫu có thể vui lòng.”
Tiểu Vưu cười nói:
“Cô nương thành tâm như thế, Vinh phu nhân tất nhiên cảm động. Lại thêm quyển chữ kia không chỉ quý giá, còn mang tình cảm tỷ muội, chắc chắn sẽ được yêu quý như trân bảo.”
Bạch Họa cong môi nở nụ cười, trong lòng cũng yên ổn hơn phần nào, lập tức dặn Tiểu Vưu mau chóng ra phủ tìm thợ khéo, định chế một chiếc hộp tinh xảo để dâng lên lễ vật ấy.
Tiểu Vưu đáp ứng, trong lòng lại âm thầm nghĩ: Đợi qua sinh thần Vinh phu nhân, không biết có nhắc đến hôn sự giữa cô nương và Vinh công tử không? Sớm muộn gì cũng là người một nhà, chi bằng định sớm cho cô nương an tâm.
Ngày sinh thần của Vinh phu nhân, Trầm Hương Uyển treo lụa phất phới, trống chiêng vang dội, một mảnh náo nhiệt vui tươi.
Trong phủ phát thiệp mời rộng rãi, tiếp đãi không ít quan lại quyền quý cùng thương hộ ở Quý Lăng, yến tiệc xa hoa, nghi lễ long trọng, không hề qua loa.
Bạch Họa cố tình chờ lúc khách khứa ngồi vào bàn tiệc mới thong thả đến trễ, đi cửa sau hậu viện, lặng lẽ vào chúc di mẫu.
Hiện tại nàng sống nhờ ở phủ, không muốn lộ diện quá mức. Hơn nữa thân là nữ nhi của tội thần, nếu bị người nhận ra, tất sinh rắc rối. Từ ngày Bạch phủ gặp nạn, nàng từ đích nữ phong quang của quan lại kinh thành, rơi xuống thành thứ dân cô độc, đã sớm nhìn thấu nhân tình ấm lạnh, chịu đủ lời ra tiếng vào.
Giờ rời kinh nương tựa họ hàng, nàng chỉ cầu yên ổn qua ngày, không muốn trở thành trò đàm tiếu vô cớ, càng không muốn bị ánh mắt thương hại nhìn vào. Bất đắc dĩ, nàng chỉ đành tránh né giữa chốn đông người.
Trong Trầm Hương Uyển, chỉ có Vinh phu nhân và hai vị tiểu thư đang cùng kiểm đếm lễ vật để tiện hồi lễ về sau.
Nghe thấy có người bước vào, ba người đồng loạt quay đầu nhìn về phía rèm cửa.
Chuỗi rèm châu bị vén lên, tiếng va nhau ngân nga leng keng như ngọc chạm, Bạch Họa ung dung xuất hiện, dung mạo diễm lệ, da trắng như ngọc, thần thái như tiên nữ bước ra từ bích họa Phi Thiên.
Nàng hành lễ đoan trang, thân hình thướt tha, lễ tiết chu toàn. Dáng điệu ấy vốn là do ma ma trong cung đích thân dạy dỗ, đem so với các nữ tử ở Quý Lăng, thực khiến người nhìn không rời mắt.
Bạch Họa chỉ lo giữ phép tắc, nào hay trong mắt nhị biểu tỷ Vinh Trì Phỉ, từng cử động đều thành làm bộ làm tịch, ánh mắt nhìn nàng mang theo khinh miệt rõ ràng.
Vinh phu nhân cười bước lên, thân thiết đỡ nàng dậy, từ ái nói:
“Họa Nhi đến muộn, lát nữa vào tiệc phải uống thêm vài ly.”
Bạch Họa gật đầu cười, nhẹ nhàng khoác tay di mẫu, ra hiệu Tiểu Vưu đem lễ vật tới.
Tiểu Vưu ôm chiếc hộp gỗ sơn đen khảm viền, dâng lên trước mặt.
Bạch Họa mỉm cười nói:
“Di mẫu, đây là tiểu nữ dâng lên lễ mọn mừng sinh thần người. Lòng thành tuy nhỏ, mong di mẫu vui lòng nhận cho.”
Vinh phu nhân nhìn nàng trìu mến, đưa tay xoa nhẹ vai nàng, ôn hòa đáp:
“Xưa nay Họa Nhi hiểu chuyện, không biết còn hơn hai tỷ tỷ con bao nhiêu phần.”
Bạch Họa không thích tranh cao thấp, liền đáp lời khiêm tốn:
“Hai vị biểu tỷ mới thật là hiếu tâm. Nghe nói đại biểu tỷ đích thân tìm đến tư nhân tàng gia, tiêu tốn bạc lớn cầu được trâm hoàng kim của phi tử tiền triều làm lễ, nhị biểu tỷ lại tìm danh tú Giang Nam, đặc chế mười hai chiếc váy trừu hoa cho di mẫu. So ra Họa Nhi thật không bằng.”
Vinh Trì Phương hoà giải:
“Đều là tâm ý tỷ muội, nặng nhẹ không quan trọng, chỉ cần khiến mẫu thân vui là được.”
Chỉ có Vinh Trì Phỉ lười biếng dựa ghế, ánh mắt dừng trên chiếc hộp, cười nhạt nói:
“Thần thần bí bí, không biết bên trong là vật gì? Bạch biểu muội từng vang danh kinh thành, sinh thần mỗi năm chắc có vô số công tử hào môn dâng lễ. Lần này không chừng chỉ tiện tay lấy bừa một món cũng đủ khiến người khác trầm trồ.”
Lời này ngoài mặt như khen, nhưng thực chất đâm thẳng vào vết thương của Bạch Hoạ. Bạch phủ bị tịch thu, tài vật bị niêm phong, dù từng dùng qua bao nhiêu trân bảo cũng đều đã là dĩ vãng. Nay nàng chỉ là một cô nương nương ở nhờ họ hàng, làm sao có thể dư giả như trước?
Vinh phu nhân nghe vậy sắc mặt biến đổi, nhíu mày quát:
“Đừng ăn nói hàm hồ. Làm tỷ tỷ phải có phong thái của tỷ tỷ, con lại bịa chuyện gì."
Vinh Trì Phỉ bị mắng thì bĩu môi không phục, trong lòng thầm nghĩ một đằng, ngoài miệng miễn cưỡng đáp một nẻo:
“Vâng."
Vinh phu nhân thu hồi thần sắc, tiếp nhận lễ vật, mở hộp trước mặt mọi người.
Bên trong không phải ngọc ngà châu báu, mà là một bảng chữ mẫu thanh nhã, mang theo hương mực nhàn nhạt. Tuy bề ngoài bình thường, nhưng người có mắt nhìn liếc qua liền biết đó là chân tích của danh gia tiền triều, Nhan Phất.
Bạch Họa chắp tay khẽ cúi:
“Đây là vật mà mẫu thân lúc sinh thời yêu quý, người vốn thích thư họa nên cũng tự học đôi phần. Ngày ấy chúng ta rời kinh trong vội vã, vật này may mắn giữ được. Biết di mẫu cũng thích tranh chữ, Họa Nhi liền dâng lên làm lễ mọn dịp sinh thần.”
Nàng nói là lễ mọn, Vinh Trì Phỉ lại cố tình châm chọc:
“Chỉ là một tờ giấy? Mẫu thân đối với ngươi tốt như vậy, một năm mới có một lần sinh thần, ngươi lại qua loa đến thế. Đừng tưởng chúng ta không biết ngươi lén cất giấu không ít vật quý, ngày thường keo kiệt không tặng ai đã đành, tới hôm nay cũng không chịu lấy ra thứ gì ra hồn. Ngươi ăn uống ở Vinh phủ hơn một năm, đúng là da mặt quá dày.”
Lời lẽ của nàng ta độc địa, ngữ khí sắc bén như dao. Bạch Họa nắm chặt tay, chỉ âm thầm chịu đựng, không đáp lại nửa câu.
Vinh phu nhân tức giận, trừng mắt quát:
“Phương Phương, còn không mau kéo muội muội con ra ngoài. Hôm nay không cần dự tiệc nữa, về phòng đóng cửa suy ngẫm đi."
Chờ hai tỷ muội kia rời khỏi, Vinh phu nhân đầy áy náy nhìn sang Bạch Họa, dịu giọng an ủi không ngớt.
Bạch Họa sao có tư cách oán trách? Với cảnh ngộ hiện thời, nàng chỉ đành khoan dung nhẫn nhịn. Nàng từng là tiểu thư cao môn, tính tình từng kiêu ngạo, nhưng thế sự đổi dời, nay đã bị mài mòn đến tận xương.
Bạch Họa thu lại suy nghĩ, nhẹ giọng hỏi:
“Di mẫu có thích bảng chữ này không?”