Ninh Quyết xoay người, vừa muốn vượt qua ngạch cửa, thân hình bỗng bị giữ lại, bước chân bất giác khựng một thoáng.

Phía sau, một bàn tay mềm mại không xương nhẹ níu lấy tay áo hắn, khiến hắn phải quay đầu, đối diện một đôi mắt đẹp vừa sợ hãi vừa mệt mỏi.

Đôi mắt kia lấm tấm ánh lệ, thần sắc yếu ớt uể oải, giống hệt một con nai nhỏ bị thương trong rừng vắng, run rẩy khẩn cầu cứu giúp.

Người thường nếu bị đôi mắt ấy nhìn đến, tất sinh lòng đồng cảm thương xót. Nhưng nữ tử này mang một gương mặt thanh lệ thoát tục, thân hình yêu kiều dịu dàng, quần áo lòa xòa sau một trận kinh hoảng để lộ làn da trắng như tuyết dưới cổ áo. Mắt đẹp như có nước, nhìn người lại thêm vài phần mị hoặc, không còn là thương tâm khiến người trắc ẩn, mà là dẫn dắt dục niệm chiếm hữu, đặc biệt là nam nhân.

Ninh Quyết không biểu lộ cảm xúc, yên lặng nhìn nàng.

Bạch Họa nín thở nhìn lại, sóng mắt lay động, rõ ràng hiểu rõ ưu thế của mình.

Năm xưa nàng từng danh chấn kinh thành, lời khen ngợi nghe đã quen tai. Nay thân thế suy bại, thời khắc đặc thù, dù trong lòng cảm thấy nhục nhã vì dùng mạo mỹ quyến rũ người, nhưng lại không còn lựa chọn nào khác.

Y phục xộc xệch, cổ áo lỏng lẻo, dáng vẻ lúc này đã không còn ra thể thống gì, nhưng trong mắt nam nhân, lại là một màn phong tình quyến luyến khó cưỡng.

Bạch Họa cắn nhẹ môi, trong lòng xấu hổ đến cực điểm, nhưng vẫn cố ép bản thân kiên trì tới cùng.

Nàng đã tận lực, thành hay bại chưa biết, nhưng ít ra cũng không phụ biểu ca dốc tâm mưu kế, nàng đã gần như hèn mọn đến cực hạn.

Ninh Quyết liếc mắt nhìn bàn tay nhỏ đang níu áo hắn, xương ngón thanh mảnh, trắng nõn tinh tế. Hắn vốn ghét phiền toái, lông mày nhíu chặt, bàn tay cũng siết lấy chuôi kiếm.

Hắn vừa muốn mở miệng, đối phương đã gan lớn hơn người, cất tiếng trước:

“Công tử, ta không sợ khổ, nếu còn khiếm khuyết gì, ta đều có thể học.”

Thanh âm như tiếng oanh lảnh lót, mềm mại uyển chuyển, dù có chút dây dưa cũng không khiến người chán ghét.

Ninh Quyết rốt cuộc không ra tay. Nhưng Tang Phàm phía sau lại không còn kiên nhẫn, sắc mặt tối sầm, trừng mắt định nổi nóng.

Bạch Họa liền nhào đến sau lưng Ninh Quyết, vội vàng nấp vào hắn, tựa như cầu che chở.

Tang Phàm thấy thế, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xé nàng thành trăm mảnh. Trong lòng chửi rủa: nàng này ngoài mềm trong cứng, không chừng thân mang ám khí độc môn, nhìn thì yếu đuối đáng thương, thực ra là loài cỏ độc trá hình.

Ninh Quyết vươn tay chắn Tang Phàm, nghiêng đầu liếc Bạch Họa, ánh mắt phảng phất chút suy tư:

“Ngươi thật sự muốn lưu lại?”

Bạch Họa buông tay áo hắn, bước lên khom người thi lễ, dịu giọng: “Ta một lòng tình nguyện hầu hạ công tử, chỉ cầu được thu lưu, cho phép theo hầu bên người.”

Ánh mắt Ninh Quyết vẫn lãnh đạm như cũ, nhàn nhạt đáp: “Đã rõ. Trước cứ hồi phủ đợi tin. Mấy ngày nữa ta suy xét xong, sẽ có người truyền lời. Thế nào?”

Bạch Họa thoáng do dự, không biết lời này có phù hợp với kế hoạch của biểu ca hay không. Vạn nhất Ninh Quyết chỉ nói qua loa, sau đó không còn tung tích thì biết tính sao?

Nhưng đến lúc này, đây đã là cục diện tốt nhất nàng có thể tranh thủ.

Bạch Họa biết tiến biết lùi, không dám dây dưa thêm, khẽ gật đầu, ánh mắt hướng Ninh Quyết, ôn hòa nói: “Đa tạ công tử. Chỉ mong khi công tử đã nghĩ thông, nhớ báo tin cho ta biết. Nay ta không có nhà để về, được theo công tử, đã là chốn yên ổn cả đời.”

Ninh Quyết không đáp, thần sắc vẫn như cũ, thản nhiên không gợn sóng. Bạch Họa liền tránh sang bên, không ngăn trở bước chân hai người.

Nhưng Ninh Quyết lại không lập tức rời đi.

Hắn nhìn nàng, như có điều suy nghĩ, rồi bất ngờ nâng vỏ kiếm, thẳng hướng nàng chỉ tới.

Bạch Họa giật mình, thấy đầu vỏ kiếm nhọn hoắt đang dần tiến gần, không khỏi cả kinh, tưởng hắn muốn động thủ.

Nàng trốn cũng không được, chỉ đành nhắm mắt chờ số phận, sống lưng căng chặt, lông mi khẽ run.

Đau đớn và máu tanh không đến như tưởng tượng. Cảm giác khác thường nơi cổ áo khiến nàng hé mắt, cúi xuống nhìn: thì ra là Ninh Quyết đang dùng vỏ kiếm nhẹ nhàng giúp nàng chỉnh lại phần cổ áo hỗn loạn.

Trong lòng Bạch Họa bỗng dâng lên cảm xúc phức tạp không nói nên lời. Mới vừa rồi, nàng bị biểu ca ép cởi y phục dụ người, nay lại được một kẻ xa lạ lẳng lặng khép lại cổ áo cho mình.

Uất ức, mờ mịt, và xấu hổ đan xen, khiến khóe mắt nàng bỗng đỏ bừng, cúi đầu thật thấp.

Ninh Quyết nhìn phản ứng ấy, thu vỏ kiếm, hơi khó hiểu: “Lại muốn khóc? Vừa rồi chẳng phải ta đã đồng ý cho ngươi cơ hội đợi tin hay sao?”

Từ trước tới nay hắn chưa từng tiếp xúc với nữ tử trẻ tuổi, càng chưa gặp qua ai động một chút là u sầu rơi lệ như vậy.

Bạch Họa lau khóe mắt, cố trấn định: “Ta chỉ là nghĩ tới thân thế bi ai, một khi đã xúc động thì khó tránh rơi lệ. Công tử đừng để trong lòng, ta sẽ về phủ đợi tin.”

Nàng nói xong, bèn đem số ngân lượng hắn ban lúc trước đưa trả, kiên quyết không chịu nhận.

Tang Phàm hừ lạnh, cảm thấy nàng diễn kịch đến nghiện, liền giật lấy bạc nhét lại vào tay Ninh Quyết, kéo hắn rảo bước rời đi.

Đến đầu phố Hi Nhương, Tang Phàm cau mày, thấp giọng nói:

“Ngươi biết không, nàng là người bên cạnh Vinh Lâm Yến, hôm nay chủ động xuất hiện, tuyệt không đơn giản. Bọn họ cho rằng dùng chút bạc mua bà buôn là có thể giấu được tai mắt mật thám của ta? Đúng là vọng tưởng. Vừa rồi vì sao ngươi lại như thế? Với nhãn lực của ngươi, chẳng lẽ không nhìn ra đó là mỹ nhân kế?”

Ninh Quyết thản nhiên:

“Gương mặt kia quả có vài phần đáng thương thật.”

Tang Phàm cười khẩy, lạnh giọng:

“Từ sau khi ngươi dùng kiếm chiêu Cô Hồng đánh bại Phó đường chủ, Vinh Lâm Yến đã sinh lòng kiêng kỵ. Nay triều đình có biến, Vương đại tướng quân đến Quý Lăng, vào thời điểm then chốt này, Vinh Lâm Yến phái người tới đây, nếu không phải dò thám thì còn là gì? Thân phận nàng kia tuy chưa tra rõ, nhưng với biểu hiện vừa rồi, tất có quan hệ mật thiết với Vinh phủ. Ta thấy võ nghệ nàng không thấp, lại giỏi ngụy trang, tuyệt không phải kẻ lương thiện.”

Ninh Quyết không để tâm, chỉ nhàn nhạt nói:

“Đã là cái đuôi thì phải chặt bỏ. Vài ngày trước ta đến Tương Thành, gặp Tạ Thản, cùng hắn giao thủ một trận.”

Tang Phàm nghe vậy, thần sắc lập tức nghiêm trọng, hoàn toàn bỏ qua chuyện vừa rồi.

Tạ Thản, hiệu là Tiên Ma, đứng hàng tứ đại cao thủ đương thời, một thân kiếm pháp thần kỳ khó lường.

Tuy Ninh Quyết xuất thân từ Kiếm Thánh Tư Đồ Không, thiên phú cao ngất, nhưng trước giờ chưa từng chính diện giao đấu cùng bậc tiền bối cao thủ.

Tang Phàm lập tức hỏi dồn:

“Thế nào? Đánh thắng không?”

Ninh Quyết đáp thực:

“Giao thủ ngang tay.”

Tang Phàm đánh giá hắn từ trên xuống dưới:

“Có bị thương không?”

Ninh Quyết nâng tay phải:

“Tay phải bị thương nhẹ, không đáng ngại. Tạ Thản bị ta đánh trúng chân, sợ rằng phải tịnh dưỡng nửa năm.”

Tang Phàm chau mày nhớ lại, lúc ở tửu lâu đã phát hiện Ninh Quyết vẫn luôn dùng tay trái cầm kiếm, giờ mới hiểu. Chỉ trách lúc ấy mình không để tâm, không nhìn ra hắn bị thương.


 


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play