Bình phong đổ xuống. Đồng thời, trong tầm mắt Bạch Họa chợt hiện ra một vạt áo trắng nhạt, nhẹ nhàng phiêu động, mơ hồ như có như không.

Phía sau bình phong, không biết từ khi nào đã có một vị công tử đứng đó, khí độ thong dong, dung mạo bất phàm. Hàng mày nhạt, ánh mắt đạm nhiên, nghe tiếng chỉ khẽ liếc nhìn nàng một cái, thần sắc không hề dao động, như thể mọi việc nơi đây đều không liên quan đến mình. Dù là trước mắt thấy máu, chỉ sợ hắn cũng sẽ điềm nhiên như thường.

Lúc này Bạch Họa đâu còn nghĩ nhiều, giữa tình cảnh nguy cấp, nàng co rúm người nép vào góc phòng. Bà buôn thì không trông mong được gì, chỉ còn vị công tử lạ mặt này là người duy nhất trong tầm mắt. Không biết thân phận hắn ra sao, nhưng trong cự ly gần đến thế, nàng cũng chỉ có thể đánh cược một phen.

Nghĩ vậy, nàng mạo muội nắm lấy cánh tay đối phương, trốn sau lưng hắn, sống chết không buông.

Bạch y công tử khựng lại chốc lát, cũng không lập tức hất tay nàng ra, như thể không buồn so đo, để mặc nàng đứng đó.

Cây sáo lạnh mang theo sát khí đánh tới, hắn chỉ thuận tay nâng vỏ kiếm lên, chuyển lực dễ dàng hóa giải thế công.

Tang Phàm thấy rõ người đến là ai, không khỏi chau mày, thầm nghĩ: tên này tới thật không khéo, suýt chút nữa hắn đã thử được công phu thực giả của nữ tử kia.

Thật sự phá hỏng chuyện tốt của hắn!

"Chờ ngươi uống rượu mãi không được, ta còn tưởng ngươi bị trễ nãi, hóa ra rượu ở Vọng Nguyệt lâu ngon hơn chỗ ta?” Bạch y công tử mở miệng, giọng lười nhác thanh lãnh, dễ nghe đến kỳ lạ.

Thì ra hai người này quen nhau. Bạch Họa chợt ngẩn ra, không biết nên làm gì.

Tang Phàm liếc nàng một cái đầy ẩn ý:

“Nói gì vậy chứ, ta làm việc cho ngươi, tất nhiên tận tâm tận lực. Tuy chỉ là chọn một nha đầu, không phải việc gì to tát, nhưng gần đây Quý Lăng có nhiều kẻ không mang ý tốt, ta đề phòng bọn họ mượn cớ sinh sự, nên mới chọn lựa nghiêm khắc chút.”

Bạch Họa khẽ biến sắc, lúc này mới ý thức được: người vừa rồi ra tay với mình căn bản không phải Ninh Quyết, Ninh công tử chân chính hiện đang đứng ngay trước mặt nàng.

Vừa rồi tinh thần nàng bất định, bằng không đã sớm đoán rõ thân phận từ lời đối thoại.

Ninh Quyết không nhìn nàng, chỉ liếc mắt sang bà buôn đang nơm nớp trong góc, nhàn nhạt nói:

“Đã là mua bán, ngươi tình ta nguyện thì thành, không thành thì thôi, sao phải động thủ?”

Tang Phàm thu sáo, ứng đối:

“Kiếm khách phiêu bạt giang hồ, nha đầu đi theo bên người phải có chút gan lớn. Ta chẳng qua thử vài chiêu, ai ngờ nàng nhát gan đến mức chân mềm nhũn.”

Ninh Quyết nhìn khắp phòng, như mới phát hiện trong góc còn có một người. Ánh mắt hắn dừng lại trên gương mặt tái nhợt vì kinh sợ của Bạch Họa, lạnh nhạt hỏi:

“Vì sao còn chưa buông tay?”

Bạch Họa bấy giờ mới hoàn hồn, vội buông tay, lui lại nửa bước. Đồng thời hai má đỏ bừng, tuy chỉ thoáng qua nhưng vẫn không qua được mắt Ninh Quyết.

Giang hồ gió tanh mưa máu, hắn đã thấy quen, nhưng tiểu nữ tử đỏ mặt e thẹn như thế này, lại khiến hắn cảm thấy có chút mới mẻ.

Tang Phàm không thử được võ công của nàng, chỉ cảm thấy nữ tử này ngụy trang giỏi, e là nhân vật không hiền lành gì. Tất nhiên không muốn để nàng ở lại bên người Ninh Quyết làm mối họa.

Hắn liền nói:

“Ta chỉ vừa mới thử, ai ngờ dọa nàng sợ đến mức mềm chân, nhát gan thế thì đi theo ngươi sao được? Thôi thôi, về uống rượu tiếp. Đám này đều không chọn, hôm tới ta tìm cho ngươi nha đầu khác.”

Hắn lấy ra ít bạc vụn từ ngực áo, ném cho bà buôn xem như phí chạy chân.

Ninh Quyết không nói gì, thấy Tang Phàm cất bước rời đi, hắn cũng xoay người muốn theo sau.

Lúc này Bạch Họa mới tỉnh khỏi cơn hoảng loạn, nhớ đến lời biểu ca dặn dò, lập tức lấy dũng khí, cố mở miệng gọi giật lại:

“Ninh công tử, xin dừng bước."

Nàng lập tức giải thích:

“Ta không phải nhát gan. Chỉ là vừa rồi sự tình phát sinh đột ngột, chưa kịp chuẩn bị tâm lý nên mới hoảng hốt. Nghe nói công tử sống ẩn tại núi Hiện Dương, tiêu dao tự tại. Nếu thế, đâu cần nha hoàn bên người phải gan lớn tay mạnh, cường tráng sắc sảo? A Bồng nguyện theo công tử, tận tâm tận lực chăm sóc sinh hoạt thường ngày, chỉ mong công tử thương tình thu nhận.”

Giọng nàng mềm nhẹ, từ ngữ tròn trịa, dễ nghe vô cùng.

Ninh Quyết quay đầu lại, thấy trước mắt là một gương mặt như hoa như ngọc, dung nhan nhu mỹ yếu đuối, thế nhưng lại gan dạ cong môi, mỉm cười với hắn, rõ ràng là đoán hắn động tâm, nên liền tranh thủ thời cơ.

Tang Phàm lập tức cảnh giác, thầm nghĩ đây rõ ràng là giở mỹ nhân kế trắng trợn.

Ninh Quyết không đáp lời. Bạch Họa cố nén sợ hãi, ngẩng đầu đối diện ánh mắt hắn. Tới giờ phút này, nàng mới dám nhìn kỹ hắn.

Ninh công tử có vóc dáng cao ráo, còn nhỉnh hơn biểu ca nàng một chút. Ngũ quan rõ nét, tuấn mỹ như người trong tranh. Nếu phải chọn ra chỗ khiến người ta chú ý nhất, thì đó là đôi mắt kia: mày kiếm mắt sáng, đồng tử sâu thẳm như chứa cả thiên hà, sáng ngời dị thường.

Làn da hắn cũng trắng, phối cùng áo bào nhạt màu, càng tăng thêm vẻ siêu phàm xuất trần. Tay hắn cầm kiếm, nhưng vỏ kiếm sờn cũ, khí thế không lộ, không giống người thường xuyên trải qua chém giết giang hồ, trái lại càng như một thư sinh Quốc Tử Giám, ôn nhuận nhã nhặn.

So với lời biểu ca miêu tả: “âm lệ hung ác”, quả thật khác xa một trời một vực.

Chỉ là, rất lâu về sau, khi Bạch Họa thực sự hiểu rõ tính tình Ninh Quyết, mới biết ấn tượng ban đầu của nàng buồn cười đến cỡ nào.

Ôn nhuận gì chứ? Hắn rõ ràng là lang sói.

Người là Tang Phàm tìm, thấy Ninh Quyết không tỏ thái độ, hắn liền thay mặt nói rõ:

“Cô nương, mời quay về. Vừa rồi ngươi không qua được thử thách, càng không đạt tiêu chuẩn chúng ta đặt ra.”

Ninh Quyết cũng không phản bác, như ngầm thừa nhận lời ấy. Hắn không biểu tình, từ trong ngực rút ra một thỏi bạc đưa cho Bạch Họa, nhàn nhạt nói:

“Dùng khi cấp bách.”

Đây là câu thứ hai hắn nói với nàng kể từ lúc gặp mặt.

Bạch Họa sững người nhìn thỏi bạc trong tay, không khỏi kinh ngạc vì lòng tốt của “âm lệ hung ác”.

Tuy bạc không nhiều, khoảng năm mươi quan tiền, nhưng rơi vào tay nàng lúc này, lại nặng tựa ngàn cân.

Trước mắt chỉ sợ là cơ hội cuối cùng để tranh thủ, Bạch Họa sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng. Giữa lúc cấp bách, nàng bỗng nhớ tới một điều biểu ca từng mơ hồ nhắc đến: Ninh Quyết thích nữ nhân, thậm chí có phần ham mê nữ sắc.

Tướng mạo hắn không giống hạng háo sắc, nhưng nàng từng nếm trải đủ mùi vị nhân tình ấm lạnh, hiểu lòng người khó lường, cũng biết rõ đạo lý “trông mặt mà bắt hình dong” là điều sai lầm nhất.

Nghĩ đến đây, trong lòng nàng nảy sinh một chủ ý táo bạo.


 


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play