Nửa đêm, Vinh Lâm Yến trở mình trằn trọc, khó chợp mắt.

Tâm tư rối ren, một bên còn đắm chìm trong ánh mắt ẩn tình yên lặng của biểu muội nhìn về phía mình, một bên lại tính toán chu toàn cho kế hoạch ở kiếm đường.

Ninh Quyết, người này kiếm phong cao tuyệt, không thể không đề phòng.

Mùa thu năm trước, Ninh Quyết vừa đặt chân đến Quý Lăng đã tìm tới cửa khiêu chiến Phó Uy, đánh cho đối phương không có chút lực hoàn thủ, thậm chí trong vòng mười chiêu đã dễ dàng phân thắng bại.

Phó Uy đường đường là phó đường chủ của Hồng Kiếm đường, kiếm nghệ không tầm thường, thực lực chỉ dưới một mình Vinh Lâm Yến. Nhưng Vinh Lâm Yến cũng không dám chắc có thể giống Ninh Quyết, chỉ trong mười chiêu liền phá được đối phương.

Thực lực của Ninh Quyết sâu không lường, khiến Vinh Lâm Yến cực kỳ bất an và kiêng dè.

Nhưng người thì ai cũng có nhược điểm. Bề ngoài Ninh Quyết lạnh lùng vô tình, thực ra vẫn không thoát được điểm yếu của nam nhân, theo lời đồn, hắn mê nữ sắc, lại cực kỳ kén chọn, nữ tử tầm thường khó lọt vào mắt.

Mà nay trong toàn bộ Quý Lăng, người được công nhận có nhan sắc đệ nhất là ai, không ngoài biểu muội Bạch Họa. Nàng từng là minh châu đất Kinh Kỳ, giờ sa cơ ở Quý Lăng, ngọc nữ dính bụi trần, bị người như bọn họ mưu đồ tính toán…

Trong lòng Vinh Lâm Yến không khỏi dâng lên cảm giác sỉ nhục sâu sắc.

Thế nhưng, trước cơ hội một bước lên trời, trở thành trợ thủ đắc lực dưới trướng Vương đại tướng quân, hắn lại không muốn mạo hiểm bất kỳ điều gì khó lường.

Giữa đêm khuya, hắn nhắm mắt, tựa hồ đã có quyết định.

...

Vinh phủ, Lan Hương cư.

Sau giờ cơm trưa, Bạch Họa thắp lò huân, nhân lúc ánh nắng vừa vặn, nàng đứng trước án thư chấm bút hoàn thành phần cuối của bảng chữ mẫu.

Tuy cùng là phỏng theo bút tích của đại sư Nhan Phất, nhưng nàng chỉ sao lại bản mẫu, còn bức chữ nàng đưa di mẫu hôm trước là bản duy nhất trong tay.

Do mẫu thân yêu thích thư pháp nên từ nhỏ Bạch Họa đã được hun đúc, có danh sư chỉ dạy, luyện thành một tay viết chữ nhỏ nhắn tinh tế, nét bút linh hoạt, từng được bậc uyên bác ở tư thục khen ngợi ngay giữa chốn đông người.

Di mẫu cũng yêu thích thư họa, nhưng rất hiếm khi thấy bà khen ngợi tác phẩm ai khác. Hai vị biểu tỷ từng được di mẫu cho phép luyện chữ, đại biểu tỷ viết quy củ đoan chính, nét chữ cẩn thận, còn nhị biểu tỷ thì xiêu xiêu vẹo vẹo, không vào khuôn phép, thật khó lọt vào mắt.

Bạch Họa tĩnh tâm cầm bút, tiểu Vưu ở bên cầm thỏi mực, chậm rãi xoay tay nghiền nát.

Mài mực là công phu cần kiên nhẫn, chú trọng tinh tế, không thể vội vàng. Thế nhưng tiểu Vưu lại tính tình nóng nảy, dễ sốt ruột, vừa mài mực vừa để tâm bay đi nơi khác. Nàng nghĩ đến Vinh công tử, lại tính toán thời gian, liền thấp giọng mở lời:

“Cô nương nay đã hết tang, sinh thần của Vinh phu nhân cũng đã xong, hẳn là nên sớm thu xếp hôn sự cho cô nương và Vinh công tử.”

Bạch Họa vốn đang chuyên chú, nghe vậy trong lòng rối loạn, tay cầm bút lạc nét, một đường dọc viết sai, hỏng cả bài.

“Tiểu Vưu…” Nàng không vui liếc nàng ấy một cái, nhìn bài chữ vừa viết gần xong, đành bất lực thở dài: “Việc này nào đến lượt chúng ta suy đoán? Tâm tư di mẫu sâu kín, ta làm sao đoán được bà nghĩ gì.”

Tiểu Vưu chỉ mong cô nương sớm an ổn, vội nói: “Cô nương cùng Vinh phu nhân có quan hệ thân thích, việc hôn sự này, Vinh phu nhân tất nhiên vui lòng, lại càng mong kết thân thêm một tầng.”

Bạch Họa không đáp, ánh mắt hiện vài phần thương cảm và ngẩn ngơ.

Tiểu Vưu thấy dáng vẻ ấy của cô nương, trong lòng càng thêm xót xa.

Ngày xưa Bạch phủ quyền thế, cô nương tài mạo song toàn, mỹ danh truyền xa. Ở kinh thành biết bao nhiêu hậu duệ công hầu từng hướng tới nàng. Ngay cả tiền Thái tử cũng từng ngỏ ý kết thân. Nếu không vì Anh vương khởi binh soán ngôi, giam cầm Thái tử, quét sạch Đông Cung, thì nay cô nương e đã là mẫu nghi thiên hạ.

Nhớ khi xưa biểu công tử đến Kinh, có thể vào được nội viện Bạch phủ, gặp được cô nương một lần đều coi như may mắn.

Mà hiện giờ Bạch gia suy bại, ngay cả muốn gả cho một công tử thương hộ cũng phải xem sắc mặt người ta, thật khiến người than thở thế sự xoay vần.

Tiểu Vưu xót lòng, dịu giọng khuyên nhủ: “Cô nương đừng muộn phiền, dù Vinh phu nhân không nhắc tới, thì Vinh công tử đối với cô nương tâm ý rõ ràng, nghĩ đến cũng sẽ sớm định chủ ý.”

Bạch Họa không đáp lời, trong lòng lại nghĩ một chuyện:

“Hôm trước ta đến Trầm Hương Uyển dâng lễ, nghe lời di mẫu nói, tựa hồ nghi ngờ ta giấu giếm tài sản.”

Tiểu Vưu tròn mắt kinh hãi, thì thào nhỏ giọng: “Sao có thể như vậy? Nhị tiểu thư vẫn luôn ganh đua với cô nương, đôi khi buông lời châm chọc, nhưng Vinh phu nhân… không lẽ cũng tin lời nàng ta?”

Đang nói, bỗng bên ngoài viện truyền đến tiếng bước chân. Tiểu Vưu lập tức ngừng lời, bước tới bên cửa sổ ngó ra.

Thấy rõ người, ánh mắt nàng sáng rỡ, giọng lộ vui mừng: “Cô nương, là Vinh công tử.”

Bạch Họa có phần bất ngờ, biểu ca mới buổi trưa vẫn còn trong phủ, không ngờ lại đến giờ này. Nàng liền đặt bút xuống, ngồi trước gương chỉnh trang, vuốt lại búi tóc, điểm qua phấn son, cài thêm trâm ngọc.

Chưa kịp sửa sang xong, thì Vinh Lâm Yến đã bước qua ngạch cửa, tiến vào gian ngoài.

“Họa Nhi, là ta. Lúc này muội tiện nói chuyện không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play