“À…" Vinh phu nhân hơi ngập ngừng, lần nữa liếc mắt nhìn chiếc hộp gỗ sơn đen, trên mặt rốt cuộc dâng lên ý cười, “Tất nhiên là thích. Lễ tuy nhẹ mà tình ý sâu nặng, chỉ cần là tâm ý của Họa Nhi, di mẫu đều vui lòng nhận lấy. Lời Phỉ Phỉ vừa rồi, con đừng để trong lòng. Dù con có đôi chút tích trữ bên mình, cũng là chuyện nên làm. Di mẫu xem con như nữ nhi thân sinh, chỉ mong con sống yên ổn, an vui qua ngày.”

Nghe vậy, Bạch Họa thoáng có điều suy nghĩ, nàng cụp mắt như muốn nói điều gì, cuối cùng vẫn là nhịn xuống, nhẹ nhàng gật đầu, làm bộ thuận theo, đem vướng mắc trong lòng âm thầm đè nén, không nói thêm lời nào.

Buổi tối, khách khứa đã lui, trong phủ chỉ còn lại thân nhân gần gũi cùng vây quanh dùng gia yến.

Tuy di mẫu nghiêm lệnh nhị biểu tỷ đóng cửa suy ngẫm, nhưng di phụ vừa mở lời, di mẫu đã mềm lòng, sau khi Bạch Họa lên tiếng rộng lượng tha thứ, bà liền phân phó ma ma đi gọi nhị tiểu thư tới dùng bữa.

Sự tình xử trí nhẹ nhàng như vậy, tiểu Vưu ở phía sau tức đến nghiến răng. Bạch Họa thì nét mặt bình thản, chỉ giữ bổn phận kẻ ở nhờ, biết thân biết phận.

Thức ăn dọn lên đủ món, nhưng không khí trên bàn cơm lại lạnh nhạt gượng gạo. Di phụ ít lời, Vinh Trì Phỉ cau có, ngồi một bên u oán. Di mẫu thỉnh thoảng trò chuyện với đại biểu tỷ hoặc Bạch Họa vài câu, phần nhiều đưa mắt trông mong về phía cửa, ngóng nhi tử sớm trở về.

Nửa nén hương sau, tiếng bước chân vang lên nơi hành lang, Vinh Lâm Yến rốt cuộc phong trần mệt mỏi bước vào viện.

Di mẫu lập tức đứng dậy nghênh đón, mặt mày rạng rỡ. Hai vị biểu tỷ cũng cười rộ chào huynh trưởng, nhưng Vinh Lâm Yến chỉ gật đầu nhạt nhẽo, khi ánh mắt đảo qua Bạch Họa, mới thoáng dừng lại đôi chút, rồi nhanh chóng thu về, thần sắc bình lặng.

Ban ngày hắn bận việc tuyển chọn môn sinh cho kiếm quán, buổi tối về nhà tất nhiên muốn chúc sinh thần mẫu thân trước, lại nói quà mừng đã sớm đưa đến Trầm Hương Uyển.

Vinh phu nhân vui vẻ đến nỗi muốn lập tức đi xem. Vinh Lâm Yến ngăn bà, bất đắc dĩ cười:

“Mẫu thân đừng vội, lễ vật ở Trầm Hương Uyển cũng chạy không thoát. Nay thu nhiều đồ như vậy, chẳng lẽ chỉ kém phần con? Huống hồ bụng hài nhi đã đói meo, trước mắt chỉ muốn mượn phúc khí mẫu thân, để ăn bát mì trường thọ nóng cho no bụng.”

Vinh phu nhân chiều chuộng nhi tử ra mặt, vỗ tay hắn: “Chỉ có con mới biết nói khéo thế.”

Lời này vừa dứt, đã nghe Vinh Trì Phương cùng Vinh Trì Phỉ đồng thanh kêu mẫu thân thiên vị. Di phụ cũng bật cười theo, phụ họa mấy câu cho có lệ.

Di mẫu vừa mắng yêu vừa sai ma ma đem thức ăn đã nguội mang đi hâm nóng, lại thúc giục nhà bếp mau mau hạ nồi luộc mì trường thọ. Ma ma lĩnh mệnh rời đi.

Bạch Họa thu hết cảnh ấy vào mắt, chỉ thấy đây mới thực là không khí ấm áp trong nhà.

Nàng biết mình là kẻ ngoài chen vào, không tiện xen lời, chỉ im lặng ngồi một bên, cúi đầu không nói.

Thế nhưng ánh mắt Vinh Lâm Yến từ đầu đến cuối vẫn luôn dừng trên người Bạch Họa. Tuy ngoài miệng trò chuyện với mẫu thân, nhưng thỉnh thoảng lại liếc về phía nàng.

Chờ khi ngồi xuống, hắn quay sang hỏi: “Không biết Họa Nhi muội muội tặng mẫu thân lễ vật gì?”

Vinh Trì Phỉ cười khẩy một tiếng, bị mẫu thân trừng mắt mới hắng giọng làm bộ như bị sặc, che giấu đi.

Vinh Lâm Yến không để tâm, chỉ chuyên chú nhìn Bạch Họa.

Bạch Họa mỉm cười đáp: “Là một bộ chữ mẫu, chỉ là lễ mọn, không sánh được với tâm ý của huynh trưởng cùng các tỷ tỷ.”

Vinh Lâm Yến nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng: “Mẫu thân vốn thích tranh chữ, muội chọn lễ ấy rất hợp tâm ý người.”

Vinh Trì Phỉ bĩu môi, cố ý chen vào: “A huynh, huynh còn chưa biết ta và A tỷ tặng gì mà đã vội khen, xem ra trong lòng huynh chỉ có muội muội nhà khác, không thèm để ý đến muội ruột của mình.”

Vinh Lâm Yến không nhường: “Hai ngươi ngoài trang sức và son phấn, còn có gì đáng kể?”

Vinh phu nhân phụ họa nhi tử: “Con đúng là hiểu các nàng.”

Lúc này, ma ma bưng thức ăn nóng trở lại, bày biện trên bàn. Vinh Lâm Yến quả thực đói bụng, không nói nhiều, cúi đầu ăn sạch một bát mì.

Bạch Họa ngồi bên, nhẹ tay gắp thêm thức ăn cho hắn, khiến Vinh Lâm Yến thoáng kinh ngạc, ánh mắt càng thêm ôn hòa.

Hai người không nói với nhau câu nào, nhưng ánh mắt trao nhau không che giấu.

Cảnh này lọt vào mắt mọi người trong phủ, ai cũng đều mang tâm tư riêng.

Vinh phu nhân thấy rõ nhưng không nói, Vinh Trì Phỉ thì nhíu mày, trong lòng âm thầm tức giận, thầm mắng Bạch Hoạ làm bộ e lệ, lại còn ngày ngày tìm cách quyến rũ ca ca nàng.

Bạch Họa tất nhiên nhận ra ánh mắt gay gắt của Vinh Trì Phỉ, liền giả vờ không thấy, quay đầu ngượng ngùng nhìn biểu ca, giả vờ đỏ mặt.

Vinh Trì Phỉ nghiến răng, trong lòng càng thêm tức tối.

Gia yến tan, nữ quyến ai về viện nấy.

Vinh Lâm Yến được phụ thân Vinh Bành Xa gọi vào thư phòng. Hắn nghĩ mình đã che giấu đủ khéo, không ngờ vẫn bị phụ thân nhìn thấu.

“Lâm Yến,” Phụ thân nhìn thẳng hắn, giọng điềm đạm, “Trên bàn cơm vừa nãy, xem sắc mặt con có chút ngưng trọng, là vì chuyện gì mà lo lắng?”

Vinh Lâm Yến không giấu giếm: “Hôm nay Vương đại tướng quân đến Quý Lăng, tại cửa thành treo cáo thị, muốn tìm một vị kiếm khách lỗi lạc để làm tâm phúc đắc lực. Nhi tử nghĩ, đây có thể là cơ hội cuối cùng cho con bước chân vào con đường quan trường.”

Lời vừa nói ra, thần sắc Vinh Bành Xa lập tức trở nên ngưng trọng: “Thật không? Cáo thị ấy có nói rõ là chỉ tìm kiếm khách xuất thân giang hồ?”

“Thực có việc ấy, nhi tử tận mắt xem qua. Vinh gia ta đời đời làm hoàng thương, được thiên ân che chở, từng phú khả địch quốc, được ban phong chức tước. Nhưng từ sau khi tân đế lên ngôi, chấn chỉnh triều cục, thu hồi ban thưởng, khiến hậu duệ Vinh gia khó mà mưu quan tiến thân. Nhi tử từng cho rằng cả đời này không có cơ hội, nào ngờ ông trời vẫn chưa tuyệt đường, lại rủ lòng đoái thương, ban xuống một cơ hội quý giá như thế.”

Nghe vậy, trong mắt Vinh Bành Xa cũng không giấu được vẻ kích động.

Vinh gia xưa nay không phải phường buôn bán tầm thường, từng vinh quang hiển hách, nề hà ba năm trước gặp vận đen, bị cuốn vào cơn phong ba chính trị, chỉ còn nước thu tay dưỡng thế, chịu cảnh mai danh ẩn tích.

Không thể làm hoàng thương, Vinh gia bèn mở kiếm quán ở Quý Lăng, dạy học trò, truyền kiếm pháp, nhưng trong lòng sao cam nguyện sống cuộc đời bình phàm?

Vinh Bành Xa đầy cảm khái, nhìn ánh mắt nhi tử tràn ngập kỳ vọng:

“Luận về kiếm pháp, con là đệ nhất Quý Lăng, nếu công khai tuyển chọn, ta không tin ai có thể vượt qua con.”

Vinh Lâm Yến thoáng trầm ngâm, giữa mày ẩn hiện lo lắng: “Nhưng chỉ sợ vẫn còn một người.”

Vinh Bành Xa: “Ai?”

Phụ tử nhìn nhau, trong lòng đều đồng thời hiện ra một cái tên: Ninh Quyết.

Người này xuất hiện tại Quý Lăng cách đây một năm, đơn độc ngao du, hiện cư ngụ tại núi Hiện Dương, không tông không phái, kiếm phong quỷ dị, giết chóc đầy tay.

Lại càng khiến người e ngại chính là: hắn sử dụng kiếm chiêu có điểm tương tự với kiếm pháp tổ truyền của Vinh gia. Tuy hai bên chưa từng thật sự giao thủ, nhưng thực lực kẻ kia tuyệt đối không thể xem nhẹ.

Nếu Ninh Quyết cũng bị cáo thị hấp dẫn, có ý cầu danh nhập sĩ, e rằng sẽ trở thành kình địch lớn nhất của Vinh Lâm Yến.

Nghĩ tới đây, sắc mặt phụ tử hai người đồng thời trầm xuống.

Khi Vinh Lâm Yến rời thư phòng, đêm đã về khuya, sương đêm nặng hạt. Hắn đang định trở về viện nghỉ ngơi, bỗng ánh mắt quét đến nơi góc tường xa xa có một góc tà váy mỏng manh bị gió thổi tung lên, nhẹ như sóng nước lượn lờ.

Trong lòng hắn vui vẻ, lập tức bước nhanh về phía đó.

“Họa Nhi? Sao muội lại ở đây?”

Bạch Họa đã đợi một lúc lâu, bị sương đêm thấm lạnh, gương mặt tái nhợt, thân hình run rẩy.

Vinh Lâm Yến thấy thế không khỏi đau lòng, vội bước lên che gió cho nàng: “Sao muội không mặc thêm áo, Tiểu Vưu đâu? Sao lại không trông nom tốt cho muội?”

“Là muội cố ý muốn đơn độc gặp biểu ca, nên cho nàng lui rồi.” Bạch Họa dịu dàng giải thích, rồi đưa chiếc hộp trong tay ra, cổ tay trắng muốt hiện rõ dưới ánh đèn, khiến người không thể không chú ý, “Ban ngày muội làm chút bánh mật hoa quế cho biểu ca, không ngờ huynh về muộn, lại bị di phụ gọi đi, nên đến giờ vẫn chưa kịp đưa.”

Vinh Lâm Yến tiếp lấy, mệt mỏi trong mắt tiêu tan, chỉ còn dịu dàng đong đầy: “Họa Nhi có lòng, chờ ta về phòng sẽ ăn.”

Bạch Họa khẽ gật đầu, mỉm cười ngoan ngoãn, ánh mắt lại liếc nhìn thư phòng cách đó không xa, nơi ánh nến vừa tắt. Nàng do dự một chút, rốt cuộc mở lời:

“Biểu ca gặp việc khó giải quyết sao? Họa Nhi có thể giúp gì cho huynh không?”

Vinh Lâm Yến quay đầu nhìn nàng, ánh mắt chợt trở nên sâu xa, hồi lâu sau, lời ra đến môi lại đành nuốt xuống.

  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play