Ánh mắt Ninh Quyết sâu không lường được. Bạch Họa bị hắn nhìn chằm chằm đến thẹn, nhất thời hoảng loạn, vội vã sửa lời:
“Vừa rồi ta chỉ nói đùa thôi.”
Ninh Quyết thấy nàng bị mình làm cho kinh sợ, liền thu lại thần sắc nghiêm nghị, ánh mắt hòa hoãn, giọng cũng thong thả:
“Yêu cầu này không đáng gì. Chỉ là hiện tại thương thế ở cánh tay ta chưa lành, đợi đến khi khỏi hẳn, ngày ngày sẽ luyện kiếm. Lúc đó, ngươi muốn xem thì cứ xem.”
Bạch Họa vẫn còn thấp thỏm, nghe vậy không dám tin, do dự hỏi lại:
“Thật sao?”
Ninh Quyết không trả lời ngay, hỏi nàng:
“Vì sao ngươi lại đột nhiên hứng thú với việc xem ta múa kiếm?”
Lý do thoái thác này, Bạch Họa đã nghĩ sẵn từ trước, lúc này ổn định tinh thần, thong thả đáp:
“Hôm trước ở chợ gặp đạo tặc, đến giờ ta vẫn chưa tan kinh hãi. Lúc nằm tĩnh dưỡng, ta liền nghĩ nếu bản thân cũng biết chút quyền cước phòng thân, ngày sau theo công tử hành tẩu giang hồ, có thể tự bảo vệ mình, không đến nỗi liên lụy công tử vướng bận.”
Ninh Quyết hừ nhẹ, có phần khinh thường nói:
“Nếu cánh tay ta không bị thương, cho dù hôm ấy bọn cướp kéo đến thêm mấy tên, ta cũng có thể bảo vệ được ngươi.”
Bạch Họa gật đầu, chân thành đáp:
“A Bồng đương nhiên tin công tử có bản lĩnh ấy. Chỉ là A Bồng không muốn lúc nào cũng phải dựa dẫm vào người khác.”
Ninh Quyết hỏi:
“Vậy ngươi muốn thế nào?”
Bạch Họa lấy dũng khí ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn, chân thành nói:
“Ta muốn cùng công tử sóng vai. Tuy rằng ý nghĩ này có phần hoang đường, không biết tự lượng sức, nhưng ta vẫn muốn thử một lần.”
Ninh Quyết liếc mắt nhìn nàng, không đáp ứng cũng chẳng cự tuyệt.
Hồi lâu sau, hắn chỉ lặng lẽ cầm đũa, cúi đầu tiếp tục dùng cơm, chuyên tâm nhai nuốt, mặc cho Bạch Họa đứng ngồi không yên.
Trong lòng nàng thấp thỏm không thôi, sợ lời nói vừa rồi khiến hắn sinh nghi, lại e đã quá nóng vội, làm hỏng không khí hòa thuận vừa vất vả gây dựng. Rõ ràng hôm nay hai người chung đụng rất ổn, quan hệ cũng dần thân thiết hơn một bậc, lại vì nàng thiếu suy xét để thành ra lúng túng.
Bạch Họa âm thầm thở dài, trên mặt vẫn cố nén thất vọng, không để lộ nửa phần, chỉ khéo léo chuyển đề tài:
“Ngày mai ngoài bánh hạt dẻ, công tử còn muốn ăn gì khác không? Ta xem nguyên liệu trong bếp không còn bao nhiêu, hay là xuống núi mua thêm một ít?”
Chuyển chủ đề sang chuyện ăn uống lúc này, là lựa chọn an toàn nhất.
Ninh Quyết nghĩ ngợi một chút, đáp:
"Ngày mai ta không ăn ở nhà. Bánh hạt dẻ để dịp khác làm.”
Bạch Họa thoáng nghi hoặc:
“Vậy chúng ta đi đâu?”
Ninh Quyết nói:
“Trong thôn có một hộ gả nữ, đặc biệt mời ta đến dự tiệc. Tình thâm khó chối, ta đành phải đi một chuyến góp vui. Ngươi có muốn đi cùng không?”
Lúc nói lời này, thần sắc Ninh Quyết có chút không tự nhiên, tựa hồ không quen với những dịp hỉ sự náo nhiệt.
Nhưng Bạch Họa lại có chút kinh nghiệm. Khi còn ở kinh thành, thân phận nàng tôn quý, được Thái tử ưu ái, thường theo mẫu thân tham dự tiệc thành hôn của các quý nữ, lễ cập kê hay đón tân nương đều không thiếu mặt.
Nghe giọng điệu của Ninh Quyết, hình như hắn đang muốn tìm một người đi cùng.
Bạch Họa bèn mỉm cười, đáp một tiếng thoải mái:
“A Bồng nguyện ý theo công tử cùng đi xem náo nhiệt.”
Ninh Quyết gật đầu, vẻ mặt như thả lỏng hơn đôi chút.
Chợt nhớ tới điều gì, Bạch Họa thuận miệng hỏi:
“Trước ta vẫn nghĩ công tử sống ẩn nơi núi rừng, e rằng không mấy qua lại với dân thôn. Không ngờ vẫn có chút giao tình.”
Ninh Quyết đáp:
“Ta không thích kết giao, cũng không quen thân với ai. Chẳng qua có lần tiện tay xen vào việc người khác, ra tay tương trợ. Từ đó, không chỉ một hộ nhà trong thôn cảm kích, cả thôn dân cũng đối với ta khách khí. Tuy ta không quen như thế, nhưng cũng không lấy làm khó chịu.”
Bạch Họa nghe ra được, lời hắn không mang chút khoe khoang, mỗi câu đều thật lòng, trong giọng nói còn ẩn một phần bất đắc dĩ, lại lộ ra một tia cảm giác ấm áp vui vẻ.
Nàng tò mò hỏi:
“Là chuyện gì khiến công tử phải xuất thủ?”
Ninh Quyết không giấu diếm, thành thực kể lại. Dường như cũng giống nàng, hắn không ghét việc để đối phương hiểu thêm về mình một chút.
“Trong thành Quý Lăng có một tên họ Hầu, là kẻ lưu manh vô lại. Những năm gần đây dựa hơi Hồng Kiếm Đường, làm càn không kiêng nể gì. Trước kia chỉ là mượn sòng bạc để gài bẫy dân nghèo, sau lại càng ngang ngược, dám giữa ban ngày cướp đoạt dân nữ. Nạn nhân là cô nương trong thôn Trầu Bà, nhà không phụ thân, chỉ có quả phụ cùng nữ nhi sống nương tựa. Mẫu thân cô nương ấy liều một phen, tìm tới ta cầu cứu. Nếu không, chỉ e cô nương ấy đã không còn toàn vẹn.”
Ba chữ "Hồng Kiếm Đường” như một chùy nặng nện xuống lòng Bạch Họa, khiến nàng lập tức không thể coi đây là chuyện phiếm tầm thường nữa.
Nàng nhíu mày, giọng nghiêm lại:
“Hồng Kiếm Đường? A Bồng từng nghe danh. Chẳng phải đó là kiếm phái chính thống nổi danh ở Quý Lăng? Sao lại dung túng môn hạ làm chuyện thương thiên hại lý như thế? Hay là có điều gì hiểu lầm?”
Ninh Quyết thản nhiên đáp:
“Nếu ta đến chậm nửa bước, cô nương kia đã bị hắn làm nhục. Mắt thấy rõ ràng, chẳng có gì gọi là hiểu lầm. Huống hồ ta đã từng giao thủ với họ Hầu, công phu hắn tuy nông cạn, nhưng chiêu thức rõ ràng là xuất từ kiếm pháp Hồng Kiếm Đường, không thể sai.”
Biểu ca nàng là đường chủ Hồng Kiếm Đường, nghiêm khắc với môn hạ, suốt đời lấy nghĩa làm đầu, luôn dạy đệ tử phải lấy chính nghĩa làm kiếm, lấy giúp người làm trách nhiệm. Sao lại dung túng thuộc hạ làm điều tàn ác như vậy?
Họ Hầu… Bạch Họa thầm suy nghĩ, chợt nhớ ra: Phó phu nhân chính là họ Hầu. Nàng từng nghe nói, Phó phu nhân có một đệ đệ chơi bời lêu lổng, không nghề ngỗng, suốt ngày ăn chơi trác táng.
Rất có thể chính là tên này ỷ vào thế lực Phó Uy rồi lộng hành, hại đến danh tiếng kiếm đường. Bạch Họa thầm ghi nhớ trong lòng. Đợi gặp biểu ca, nhất định phải nói rõ chuyện này.
“Kẻ họ Hầu kia hiện giờ ra sao?” Nàng hỏi.
Ninh Quyết cụp mắt, giọng nhạt như gió:
“Ta đã phế hắn rồi.”
Bạch Họa khẽ há miệng, chần chừ noid:
“Là phế tay hay phế chân?”
Ninh Quyết không đáp, cố ý để nàng tự suy đoán.
Bạch Họa không tiện hỏi tiếp, trong lòng lại sinh ra vài phần áy náy đối với cô nương thôn Trầu Bà kia. Dù sao, chuyện này cũng liên quan đến Hồng Kiếm Đường, mà nàng, cũng có liên hệ sâu sắc.
Nghĩ đến đây, Bạch Họa đề nghị:
“Công tử, chi bằng ngày mai ta xuống núi mua thêm nguyên liệu nấu ăn, tiện thể chọn chút lễ vật cho tân nương, như trâm ngọc, phấn son, khăn gấm… Tỏ chút thành ý.”
Ninh Quyết nói:
“Chúng ta sẽ đưa tiền mừng, còn lễ vật…”
Hắn vốn không thích làm điều dư thừa, cũng không quen ứng xử theo thói thường.
Ánh mắt Bạch Họa lóe sáng, khẽ gọi:
“Công tử…”
Giọng nói mềm nhẹ như nước, mang theo chút do dự khẩn cầu. Nếu là người khác, Ninh Quyết e rằng đã táng thẳng một chưởng, bắt đối phương nói cho rõ ràng. Nhưng Bạch Họa như vậy… lại khiến hắn cảm thấy dễ chịu.
Ninh Quyết hỏi:
“Ngươi muốn tự chuẩn bị?”
Bạch Họa gật đầu, mắt sáng rực, chủ động nói:
“Ta sẽ dùng tiền của mình.”
Ninh Quyết bật cười:
“Không lẽ ngươi nghĩ ta do dự vì sợ ngươi tiêu tiền của ta?”
Bạch Họa mím môi cười, không đáp.
Nàng nhẹ nhàng kéo tay áo hắn, giọng khẽ khàng uyển chuyển:
“Công tử đồng ý rồi?”
Ninh Quyết ho nhẹ, ánh mắt né tránh, dời tầm nhìn đi nơi khác. Nhưng tay áo vẫn để mặc nàng kéo lấy, không hề rút ra.
Cuối cùng hắn cũng thỏa hiệp, thở dài:
“Giờ nghỉ tạm một lát, ăn xong rồi ta cùng ngươi xuống núi.”
Bạch Họa cười rạng rỡ, lông mày cong cong như trăng non, vui mừng nói:
“Đa tạ công tử.”
Ninh Quyết cũng hơi cong môi. Rõ ràng tâm tình đang rất tốt.