Bất tri bất giác, Bạch Họa đã ở núi Hiện Dương tròn mười ngày.
Trở lại thành Quý Lăng, đối diện cảnh tượng người qua kẻ lại tấp nập, phố xá rộn ràng, hàng quán chen chúc, trong lòng nàng khó tránh sinh ra một tia hoảng hốt, như vừa tỉnh khỏi mộng dài.
Hai người dạo Bắc Thị trước, nơi này có không ít cửa hàng chuyên bán y phục trang sức. Đi giữa đường lớn, dễ dàng bắt gặp các phụ nhân phục sức hoa lệ cùng các tiểu thư khuê các che mạng đi ngang, ai nấy xiêm y tinh mỹ, phấn son rực rỡ, không hề tầm thường.
Bạch Họa đi trong đó, một thân bố y thanh đạm, tóc vấn trâm gỗ, cúi đầu thu mắt, khiêm tốn rụt rè, càng khiến nàng giữa đám người có vẻ không mấy nổi bật.
Đây chính là hiệu quả nàng mong muốn.
Ninh Quyết sóng vai cùng nàng, thấy nàng quá mức cẩn thận, bước chân cũng dè dặt, bèn nghiêng đầu, hơi áp sát nàng hơn một chút, khẽ hỏi:
“Đã nghĩ xong sẽ tặng Tiểu Hà lễ vật tân hôn gì chưa?”
Hắn đột nhiên áp lại gần, hơi thở ấm nóng phả lên tai nàng, lướt qua lớp da nhạy cảm khiến nàng bất giác run nhẹ, một tia tê dại nhanh chóng lan khắp thân thể.
Tim Bạch Họa khựng một nhịp, nàng ép mình ổn định hơi thở, thấp giọng đáp:
“Phấn son hoặc là váy áo trang sức? Nữ tử hẳn là không ai không thích những thứ ấy.”
Xưa nay Ninh Quyết không tinh tường mấy về lễ nghĩa tặng quà, đặc biệt là với nữ nhân. Nhưng suy xét tình hình thực tế, hắn vẫn nghiêm túc đưa ra kiến nghị:
“Tiểu Hà gả vào nhà thợ săn, ngày thường vất vả lao lực, chi bằng tặng nàng vật dụng thiết thực, tỷ như một đôi rương gỗ đàn?”
Rương gỗ đàn từ lâu đã là vật phẩm phổ biến trong lễ thành hôn dân gian, thường xuất hiện trong danh sách đồ mừng của tân nương. Nó mang ý nghĩa cát tường yên ổn, vừa có thể chứa vật dụng, vừa thể hiện mặt mũi bên ngoại tộc. Nhưng gỗ đàn quý hiếm, người thường khó lòng sắm nổi, huống chi Tiểu Hà tuổi nhỏ mồ côi phụ thân, huynh trưởng mất sớm, chỉ có góa mẫu côi cút, xuất thân bần hàn.
Một tháng bạc Bạch Hoạ lĩnh từ chỗ Ninh Quyết, miễn cưỡng chỉ đủ mua một bộ xiêm y tốt, nếu thật muốn sắm đôi rương quý, chỉ e lòng có dư mà lực chẳng đủ.
Nàng do dự hỏi:
“Công tử có biết đại khái giá rương gỗ đàn là bao nhiêu không?”
Ninh Quyết đáp:
“Cụ thể thì không rõ, nhưng một chiếc e rằng tương đương hai tháng bạc của ngươi.”
Bạch Họa chớp mắt, có chút tủi thân nói:
“Vậy có phải bạc của ta hơi ít rồi không?”
Ninh Quyết nhìn bộ dáng nàng tội nghiệp như mèo nhỏ bị dọa, không khỏi mềm lòng, khẽ cúi người, cùng nàng đối diện, giả bộ nhớ lại:
“Hôm trước là ai từng nói, lưu lại bên cạnh ta là đường ra tốt nhất, cho dù không có tiền bạc cũng nguyện ở lại?”
Những lời nịnh nọt ấy, sao hắn còn nhớ rõ như vậy?
Bạch Họa xấu hổ không nơi trốn, hai má ửng đỏ, đầu cúi gằm, ngón tay cuốn chặt lấy vạt áo, chỉ hận không thể chui xuống đất.
Thấy nàng luống cuống, ý cười nơi đáy mắt Ninh Quyết càng đậm, cuối cùng vẫn tha nàng một lần:
“Thôi, ngươi cứ lo chọn một bộ váy mới là được, còn cái rương để ta mua.”
Bạch Họa ngẩng đầu, có chút không yên lòng:
“Làm vậy có lãng phí quá không?”
Giọng nàng lo lắng chân thành, không giống khách sáo giả vờ, khiến Ninh Quyết dở khóc dở cười, bật cười nói:
“Lãng phí? Ta với ngươi sống khốn khổ đến thế?”
Bạch Họa đón lấy ánh mắt hắn, nghiêm túc đáp:
“Công tử hành tẩu giang hồ, không có nguồn thu cố định, lại chẳng làm nghề cướp bóc trấn lột, chỉ sợ gia sản không được dư dả.”
Nàng như vậy quả thật là chu đáo nghĩ thay người.
Nếu đổi lại người khác nói, Ninh Quyết chắc không buồn giải thích. Hắn vốn không để tâm ánh mắt thiên hạ, làm việc tùy tâm sở dục. Nhưng không hiểu sao, lần này bị nàng nghi ngờ như vậy, trong lòng hắn lại bỗng sinh ra một trận ấm ức vô danh, mười mấy năm lăn lộn giang hồ, chẳng lẽ lại không đủ mua mấy cái rương?
Hắn giơ tay, dùng lực vừa phải điểm nhẹ lên vai nàng:
“Quay người lại, tiệm bán rương ở phía sau. Còn nữa, yên tâm, cho dù mua thêm vài cái nữa, ta cũng không đến nỗi để ngươi phải nhịn đói.”
Bạch Họa đau nhè nhẹ, khẽ hừ một tiếng, ngoan ngoãn xoay người.
Ninh Quyết thu tay lại, dẫn đầu bước đi, nhưng bên tai vẫn còn văng vẳng tiếng “ưm” nàng vừa phát ra, khiến lòng hắn bỗng ngứa ngáy khó nhịn, hắn không nói thêm lời, chỉ sải chân càng lúc càng nhanh.
Bạch Họa không rõ nguyên do, chớp mắt nghi hoặc tại chỗ, hồi thần rồi liền vội vàng đuổi theo.
Hai người theo kế hoạch trước chọn mua rương gỗ đàn, chưởng quầy cửa hàng đáp ứng sẽ cho người giao hàng tận nơi, tránh việc họ phải tự mình khuân lên núi.
Xong xuôi, lại đổi sang một con phố khác, tiếp tục dạo tìm cửa hàng trang phục.
Bạch Họa làm chủ, chọn một cửa tiệm có nhiều kiểu dáng phong phú nhất, đi vào dạo một vòng, rồi quay đầu hỏi:
“Ta chưa gặp qua Tiểu Hà, công tử là người quen, cảm thấy nàng thích kiểu diễm lệ, hay thanh nhã đơn thuần?”
Ninh Quyết thản nhiên phủ nhận:
“Ta với nàng ấy không quen.”
Đây là trọng điểm sao? Bạch Họa tiếp tục quan sát các bộ y phục tinh xảo treo trên tường, lại hỏi:
“Dù sao cũng từng gặp vài lần, nàng ấy thuộc kiểu thích rực rỡ hay giản dị hơn?”
Ninh Quyết đáp ngay:
“Ta chưa từng để ý.”
Bạch Họa quay đầu nhìn hắn, như giận như trách, dở khóc dở cười, hỏi ba câu thì cả ba đều “không biết”, khiến nàng thật không biết nên chọn như thế nào.
Chưởng quầy là nữ nhân, thấy hai người đối thoại, vội bước tới nhiệt tình đề nghị:
“Không bằng chọn vài bộ có kiểu dáng hợp mắt trước, để vị cô nương này mặc thử, như vậy mới dễ hình dung. Chỉ xem trên giá thường không đúng thực tế, mặc vào nhìn gương sẽ rõ hiệu quả khác nhau.”
Cũng đành như thế. Bạch Họa chọn ra hai bộ váy, một bộ theo phong cách diễm lệ, một bộ thuần nhã, định lần lượt mặc thử.
Đầu tiên nàng thử bộ váy trăm nếp thêu tảo văn màu lam nhạt, từ trong phòng thử bước ra, cả người thanh thoát yêu kiều, không nhiễm bụi trần, lại thêm gương mặt không điểm phấn son, tóc vấn đơn giản, vừa nhìn liền khiến người khó rời mắt.
Chưởng quầy nhìn đến ngẩn người, đáy mắt lộ ra vài phần kinh diễm.
Mở tiệm bao năm, nàng đã từng phục vụ vô số phu nhân tiểu thư trong thành Quý Lăng, nếu từng gặp nhan sắc thế này hẳn không thể quên. Mà cô nương trước mắt, rõ ràng hoàn toàn xa lạ.
Chưởng quầy bèn dò hỏi:
“Cô nương chắc không phải người bản xứ? Hôm nay hữu duyên gặp gỡ, nếu người ưng bụng mấy bộ váy ở đây, cứ chọn thêm vài bộ mang đi, ta nhất định để giá ưu đãi. Người như cô nương, chỉ đứng trong tiệm ta cũng đã đủ khiến việc làm ăn phát đạt rồi.”
Bạch Họa đỏ mặt xấu hổ, vốn không quen bị người ngoài nhìn chăm chú như thế, lại bị hỏi tới lai lịch, càng thêm hoảng loạn trong lòng.
Nàng vội bước tới trước mặt Ninh Quyết, cụp mắt hỏi khẽ:
“Công tử, bộ váy này thế nào? Có hợp để Tiểu Hà mặc không?”
“Đẹp.”
Ninh Quyết đáp ngay, ánh mắt còn chưa nhìn tới váy nàng.
Bạch Họa khẽ liếc hắn, như oán như trách, lại hỏi:
“Vậy ta thử luôn bộ màu tím, rồi cùng so xem cái nào hơn?”
Ninh Quyết:
“Được.”
Tốc độ thay của nàng nhanh chóng, rất mau đã từ sau tấm rèm bước ra.
Váy tím sương mù nhè nhẹ, vải mỏng lụa mịn, phồn mỹ nhu hòa, càng thêm phần uyển chuyển yêu kiều. So với bộ lam vừa rồi, chiếc váy này thắt eo cao hơn đôi chút, càng tôn thêm đường cong mềm mại của nàng, như liễu rủ trước gió.
Chưa chờ nàng tới gần, ánh mắt Ninh Quyết đã tự động dừng lại trên thân hình nàng, đáy mắt thoáng nổi lên một tia nóng rực khó dứt.
Bạch Họa đứng trước gương, xoay qua soi lại, vẫn thấy khó chọn, bèn quay đầu hỏi:
“Công tử, người thấy bộ nào hợp hơn?”
Ninh Quyết thốt:
“Đều hợp.”
Bạch Họa sửng sốt:
“Đều tặng cho Tiểu Hà sao? Thành đôi cát tường, vậy cũng tốt.”
Ánh mắt Ninh Quyết tối lại, thần sắc bỗng khác thường.
Bạch Họa kéo váy khẽ động, tất cả chú ý đều đặt vào gương đồng, chưa hề phát giác ánh mắt khác lạ phía sau.
Ninh Quyết nhìn chằm chằm vòng eo thon nhỏ trước mặt: vòng eo ấy, một tay hắn ôm là đủ.
Hắn hơi mím môi, giọng trầm xuống, mang theo một tia cường thế lạ thường:
“Mua cho ngươi.”
Bạch Họa ngoái đầu, sững sờ:
“Cái gì?”
Ninh Quyết thản nhiên nhìn lại, thần sắc không giấu được ý chiếm hữu, lần đầu tiên rõ ràng đến vậy.