Ninh Quyết nhíu mày, không hiểu hỏi:
“Sao ngươi lại đem mình đánh đồng với hắn?”
Bạch Họa đem suy nghĩ trong lòng nói ra:
“Nếu là người khác, xuống núi gánh nước một chuyến đã xong, ta thì phải qua lại tới ba lần mới đổ đầy lu nước. Còn chẻ củi, vì rìu nặng nên ta dùng rất vất vả, nếu đổi là nam tử, vài nhát đã xong, ta thì phải mất hơn một canh giờ mới miễn cưỡng làm được."
Thanh âm nàng càng lúc càng nhỏ, đến cuối cùng tự mình thừa nhận:
“Là ta không bằng hắn.”
Ninh Quyết rốt cuộc đã hiểu, chân mày giãn ra, không khỏi cười nói:
“Vốn dĩ là việc của nam nhân, bởi vậy mới không cho ngươi làm. Ngươi lại giận ta vì việc ấy, ta ngược lại cảm thấy có chút… tủi thân.”
Hắn cố ý bắt chước giọng điệu của nàng.
Bạch Họa ngẩng đầu, vừa xấu hổ vừa tức giận, gương mặt đỏ bừng vì bị hắn trêu đùa.
“Ta không có giận.” Nàng trợn tròn mắt phủ nhận, ấp úng nói, “A Bồng không dám."
“Làm rồi thì làm, còn gì mà không dám?” Khóe môi Ninh Quyết cong lên, hiển nhiên thích ngắm bộ dạng nàng đổi sắc liên tục. Nhưng trêu đùa vừa đủ, hắn cũng thu liễm, nghiêm túc nói tiếp:
“Đôi tay ngươi như thế, nếu nứt nẻ vì giúp ta gánh nước giặt giũ, thì đúng là phí của trời. Ta cũng không muốn mang tiếng ấy. Dù chỉ kêu ngươi nhóm bếp nấu cơm, ta cũng cảm thấy gánh nặng, huống hồ là chẻ củi, khuân vác.”
Bạch Họa như còn điều muốn nói:
“Vậy…”
Ninh Quyết chậm rãi cắt lời:
“Sức lực của ngươi quả thật không bằng A Mãn, nhưng có một điểm, hắn xa kém ngươi.”
Bạch Họa trầm ngâm một thoáng, đầu óc linh hoạt, lập tức đoán được:
“Là trù nghệ?”
Ninh Quyết gật đầu:
“Đã mấy ngày, vị giác của ta được ngươi dưỡng đến hỏng rồi. Ngay cả đồ ăn Tang Phàm mang từ phủ tới ta cũng thấy khó nuốt, ngươi nói phải làm sao?”
Lời hắn nhẹ nhàng, ngữ điệu pha ý đùa, ánh mắt biếng nhác thong dong, nhưng vẫn nhìn thẳng vào nàng.
Bạch Họa đương nhiên thích nghe những lời ấy. Giá trị của bản thân được Ninh Quyết công nhận, nàng biết mình sẽ dần trở thành tồn tại không thể thay thế trong mắt hắn.
Chỉ là, so với vui mừng thì cảm xúc lặng lẽ chiếm trọn lòng nàng trước lại là một tầng hoảng loạn âm ỉ như thủy triều dâng. Khi chính nàng còn chưa kịp ý thức được, nội tâm vốn khô khốc đã bị một tầng nước ấm thấm ướt từng tấc một.
Nàng rũ mi, nhẹ giọng đáp:
“Trước đó ta từng nói, nếu công tử hài lòng với tay nghề của ta, ta nguyện ngày ngày nấu ăn cho người.”
Ninh Quyết hỏi lại:
“Thật sao?”
Bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, tim Bạch Họa không khỏi lỡ mất một nhịp. Nàng đáp:
“Tất nhiên là thật.”
Ninh Quyết mỉm cười, đáy mắt ẩn chứa ý vị khác thường khiến người ta khó dò, nhưng khi ngước mắt nhìn kỹ lại phát hiện, giữa hai người như có một tầng sương mờ lặng lẽ ngăn cách, nàng vẫn nhìn không thấu hắn.
“Vậy thì nói rõ ràng rồi. Từ nay về sau, ba bữa cơm mỗi ngày giao cho ngươi, ngươi chỉ cần chuyên tâm làm việc này.”
Bạch Họa ngoan ngoãn đáp:
“A Bồng nghe theo công tử.”
Vài ngày không thấy Tang Phàm lên núi, Bạch Họa ngầm thở phào. Nhân tiện đang trò chuyện, nàng liền hỏi:
“Không biết Tang công tử vì sao đã lâu không lên núi?”
Ninh Quyết đáp:
“Tang Phàm là nhi tử độc nhất trong nhà, Tang gia làm nghề vận tiêu, hắn làm thiếu chủ tất nhiên phải đích thân xuất lực. Sao có thể ngày ngày đến đây quấy rầy ta?”
Bạch Họa gật đầu:
“Thì ra là vậy.”
Trong viện, khói bếp lượn lờ, mùi hương theo gió phiêu tán xa xa, âm thanh lách cách vang lên, phá lệ hấp dẫn khẩu vị.
Viện trúc nằm nơi núi rừng sâu thẳm vốn cô quạnh tiêu điều, nay chỉ thêm một người đã hiện ra không khí khác lạ. Bếp lửa nhóm lên xua tan giá rét cuối thu, phiến đá xanh có dấu chân hai người, lá trúc lạnh lẽo đậu trên vai áo cũng không cô đơn như xưa. Cảnh tượng này, có lẽ chính là thứ "khói lửa nhân gian" hiếm có giữa chốn núi rừng.
Ninh Quyết liếc nhìn ra ngoài, ánh mắt rơi trở lại trên người Bạch Họa, hỏi:
“Cơm trưa hôm nay ăn gì? Lúc ta mới vào viện đã ngửi thấy hương cá, không lẽ đang hầm cá?”
Bạch Họa ngạc nhiên trước khứu giác nhạy bén của hắn. Dù ngoài kia gió lớn thổi tán mùi, vậy mà hắn vẫn đoán trúng không lệch.
Nàng ra hiệu hắn ngồi, nét ưu tư lặng lẽ tan đi, nở nụ cười ôn hòa:
“Công tử cứ ngồi nghỉ, việc bếp núc là phần ta lo. Người chỉ cần chờ dọn bàn rồi từ từ thưởng thức là được.”
Ninh Quyết thấy nàng tươi tắn, cũng không phản đối.
Bạch Họa đi ra cửa, đến lều bếp nhấc nắp nồi lên. Làn hơi nóng lập tức ùa ra, vây lấy nàng trong sương khói, như tiên nữ cưỡi mây ở Dao Trì.
Cửa phòng chưa khép, từ vị trí trong viện nơi Ninh Quyết ngồi, hắn có thể thấy bóng nàng lom khom bên nồi. Đáy mắt hắn bất giác trở nên ôn hòa.
Từ sau khi sư phụ và sư nương qua đời, hắn hiếm khi cảm nhận được bầu không khí ấm áp êm đềm như vậy. Tuy rằng thỉnh thoảng Tang Phàm cũng lên núi uống rượu trò chuyện, nhưng rượu lạnh vào lòng vẫn không xua được tịch mịch, không bằng một người hiểu nóng lạnh, ở bên cạnh chăm lo tỉ mỉ như thế.
Dù rằng…
Hắn kịp thời thu hồi ánh mắt, cố tình không nghĩ sâu về mục đích thật sự khi nàng lưu lại.
Món ăn bày lên, sắc hương đều mỹ.
Ninh Quyết đoán không sai, món chính là canh cá. Món này muốn làm ngon thì rất tốn công, cần hầm gà già lấy nước dùng từ sớm, sau đó cá được thái lát, thêm gừng khử tanh, ướp gia vị, rồi thả vào nồi hầm cùng nấm hương, mộc nhĩ, măng non, chậm rãi đun sôi, hương thơm lan tỏa.
Ninh Quyết đứng dậy bới cơm, trước đưa cho Bạch Họa một chén, sau đó mới lấy phần mình.
Bạch Họa giả vờ muốn nhận lấy muỗng, nhưng Ninh Quyết phất tay bảo nàng an tọa, không cần bận rộn nữa.
Hai người ngồi xuống đối diện nhau. Ninh Quyết nếm một ngụm canh, dư vị chưa tan, ngẩng đầu nói:
“Hương vị thực thuần hậu.”
Bạch Họa có chút ngượng ngùng:
“Kỳ thật tiêu xay có hơi nhiều, giấm trắng cũng hơi lỡ tay, không biết công tử có thấy chua quá không?”
Ninh Quyết lắc đầu:
“Không, ta thấy vừa miệng.”
Nghe hắn nói, Bạch Họa bán tín bán nghi nếm thử một ngụm, quả nhiên vị chua rõ rệt. Nàng nhíu mày, thầm trách mình lúc nêm nếm không cẩn thận.
Nàng bĩu môi:
“Hoá ra công tử đang dỗ ta. Cá quế tươi như vậy, được người đặc biệt xuống núi mua về, thật đáng tiếc."
Ninh Quyết nghiêm mặt:
“Ta không cầu kỳ trong việc ăn uống, với ta, mức này đã là mỹ vị rồi. Huống hồ ta xuống núi một chuyến cũng không vất vả, ngươi không cần áy náy, ta thật sự rất thích.”
Hắn cúi đầu, tiếp tục dùng bữa. Trên mặt không hề có vẻ gượng ép lấy lòng, toàn bộ hành trình ăn uống tự nhiên thư thái, khiến người nhìn cũng thấy muốn ăn theo.
Bạch Họa mỉm cười, trong lòng vẫn lặp đi lặp lại câu hắn vừa nói: “Ta thích.”
Nàng bất giác siết chặt chén đũa trong tay, một lúc sau, chủ động đẩy mâm thức ăn tới trước mặt hắn:
“Món cây tắc chiên mật này là ta dùng mật ong và đường hầm kỹ, chua ngọt đậm đà, không quá ngấy. Công tử nếm thử xem?”
“Được.”
“Còn có món canh hoa mai này, giúp trừ hàn ẩm, gần đây trời lạnh, công tử uống thêm cho ấm dạ dày.”
“Ừ.”
Ninh Quyết lần lượt thưởng thức, mỗi món ăn qua đều thành thực khen ngợi.
Bạch Họa cố nén vui sướng, thầm nghĩ: Ninh công tử quả thật dễ nuôi.
Nàng vui đến khó nén, mắt cong cong, khẽ nói:
“Trong bếp còn có ít hạt dẻ tươi, ngày mai ta làm bánh hạt dẻ cho công tử dùng được không?”
Ninh Quyết nhìn nàng, mày mắt ôn hòa, đáp:
“Vất vả như vậy, nên có khen thưởng. Ngoài tiền công thường ngày, ngươi còn muốn gì không?”
Bạch Họa không ngờ hắn sẽ hỏi vậy. Ban đầu nàng định khách sáo từ chối, nhưng lời chưa ra khỏi miệng, bên tai đã vang lên thanh âm lo lắng của biểu ca: "Họa Nhi, vi huynh hổ thẹn, lần này việc thành hay bại, ký thác hết ở muội."
Cảm xúc vui vẻ vừa dâng liền tắt lịm, thay vào đó là áp lực như núi đè xuống.
Bạch Họa mím môi, che giấu khẩn trương, rốt cuộc vẫn cẩn trọng mở lời:
“Nghe nói công tử là kiếm khách danh chấn xa gần, nếu có thể… A Bồng muốn được xem công tử múa kiếm một lần. Không biết yêu cầu này có quá đường đột không?”
Từng câu từng chữ, nàng đều cẩn thận chọn lựa.
Ninh Quyết ngừng đũa, ánh mắt chuyển lạnh, nhìn thẳng nàng, không trả lời mà hỏi lại:
“Vì sao muốn xem?”