Tĩnh dưỡng hai ngày, thương thế Bạch Họa đã lành, hành động cũng không còn gượng gạo. Sau khi thân thể khôi phục, nàng phát hiện Ninh Quyết vẫn chưa nhắc đến khảo nghiệm tiếp theo, ngay cả Tang Phàm cũng hiếm khi lên núi, bầu không khí xung quanh tựa hồ có chút lạ thường.

Nàng suy ngẫm cẩn trọng, mơ hồ đoán ra đây có lẽ là dấu hiệu cho thấy Ninh Quyết có ý định lưu nàng lại, nhưng không dám tự tin khẳng định. Cuối cùng, nàng đành phải chủ động đến tìm hắn, uyển chuyển dò hỏi.

Trong chính phòng, Ninh Quyết đang ngồi trên ghế nhỏ, chuyên chú lau vỏ kiếm. Vỏ kiếm đã cũ, rỉ sét ăn dọc viền, loang lổ không đều. Hắn dùng vải nhúng giấm trắng lau chùi, ánh sáng theo từng lần miết tay hiện rõ, bóng loáng như mới.

Phía sau có người nhẹ nhàng bước tới, nhưng hắn vẫn không ngoảnh lại, chỉ nhàn nhạt lên tiếng trước:

“Có chuyện?”

Bạch Họa đi đến trước mặt hắn, dừng bước, khẽ nắm chặt tay áo, giọng dịu dàng:

“Công tử, nay thương thế ta đã hoàn toàn bình phục, không bằng sớm cùng người đổi lại phòng. Dù gì người mới là chủ nhân nơi đây, sao có thể chịu thiệt vì ta? Huống hồ, trên cánh tay phải của công tử còn mang thương tích cũ, càng cần nghỉ ngơi chu đáo.”

Ninh Quyết không dừng tay, chỉ đổi một miếng vải khác, tiếp tục lau chùi, hờ hững nói:

“Vết thương của ta không đáng ngại. Ngươi cứ ở lại phòng ngủ đi, dù sao cũng là cô nương, có không gian riêng tư một chút vẫn hơn. Như vậy cả hai cũng dễ bề sinh hoạt.”

Nghe hắn nói vậy, trong lòng Bạch Họa càng thêm chắc chắn phán đoán, liền cẩn thận dò hỏi:

“Ý công tử là... đã quyết định lưu ta lại?”

Ninh Quyết rốt cuộc dừng tay, ngẩng đầu nhìn nàng, đáp gọn:

“Phải.”

Ánh mắt hai người giao nhau, tim Bạch Họa như khựng lại một nhịp.

Quả nhiên, toan tính lúc trước của nàng đã thành công. Chỉ cần chịu một vết thương nhỏ, liền đổi được tín nhiệm từ hắn, thuận lợi lưu lại bên người.

Nhưng nàng không dám vì thế mà lơ là, bởi điều nàng cần không chỉ là một chỗ đứng, còn là cơ hội tiếp cận kiếm chiêu của hắn, việc này quan hệ đến thắng bại toàn cục, không thể sơ suất.

Nàng nhất thời thất thần, bị Ninh Quyết nhìn thấu:

“Suy nghĩ gì thế? Phản ứng của ngươi dường như không giống ta tưởng, chẳng phải nên cao hứng sao?”

Bạch Họa bừng tỉnh, tâm trí xoay chuyển, vội vàng lắc đầu giải thích:

“Không phải, có thể lưu lại bên người công tử là điều ta một mực mong cầu. Nay được như nguyện, trong lòng tất nhiên vô cùng cảm kích. Chỉ là khó tránh khỏi thấp thỏm, sợ bản thân sơ suất chỗ nào, khiến Tang Phàm công tử không vui, đến lúc ấy lại bị đuổi đi.”

Không nghĩ được lý do khác hợp tình hợp lý, nàng đành thuận miệng lấy Tang Phàm làm bình phong. Dù sao việc Tang Phàm gây khó dễ, Ninh Quyết đều biết rõ, cũng không tính đột ngột.

Để lời nói thêm phần chân thực, nàng cố ý cụp mi, lộ vẻ e dè. Dáng đứng mảnh mai, tay nắm lấy vạt áo, ánh mắt như mong đợi lại không dám ngẩng nhìn, bộ dáng yếu đuối như chờ hắn làm chủ thay mình.

Ninh Quyết nhìn nàng một lúc, ánh mắt dần sâu:

“Ngươi là người của ta, lưu hay không lưu, đều do ta định đoạt. Lời người khác nói, ngươi không cần để tâm.”

Bạch Họa nghe vậy, hai má dần nóng bừng, khóe môi cũng khẽ cong, dịu dàng gật đầu:

“Đa tạ công tử.”

Ninh Quyết không nói thêm, tiếp tục cúi đầu lau kiếm, vải bông thấm giấm trắng chậm rãi chà lên lớp gỉ sét, động tác đều đều, chuyên chú.

Bạch Họa chưa rời đi, tiến lên một bước, chủ động trò chuyện:

“Vỏ kiếm của công tử hình như đã có từ rất lâu.”

Ninh Quyết cầm lấy vỏ kiếm, ngón tay dần siết chặt, đáp:

“Là vật sư phụ ta năm xưa tặng. Đến nay, quả thực có chút niên đại.”

Bạch Họa chấn động trong lòng. Biểu ca từng nói, kiếm pháp của Ninh Quyết quỷ mị, không giống bất cứ môn phái nào, vốn cho rằng hắn không thuộc sư môn rõ ràng. Không ngờ hôm nay lại từ chính miệng hắn nghe được: hắn từng có sư phụ.

Nếu có sư môn, kiếm chiêu hắn học hẳn phải giống với sư phụ, vậy vì sao lại có nhiều nét tương đồng với kiếm pháp Cô Hồng, thứ vốn là tuyệt học của Hồng Kiếm Đường? Từng ấy nghi vấn chồng chất trong đầu nàng, chờ nàng khám phá.

Cân nhắc một hồi, nàng khẽ hỏi thêm:

“Vậy sư phụ của công tử hiện ở đâu? Cũng ở Quý Lăng sao?”

Ninh Quyết không đổi sắc, đáp gọn:

“Đã qua đời.”

Bạch Họa ngẩn người, nhất thời không biết nên tiếp lời thế nào.

Thần sắc Ninh Quyết vẫn không đổi, đáy mắt cũng chẳng hiện buồn thương hay bất mãn. Hắn chỉ ngẩng đầu, đưa vải bông trong tay cho nàng, giọng điềm đạm:

“Có thể giúp ta mang miếng vải này đi giặt sạch không?”

Bạch Họa gật đầu, tiếp lấy. Mãi đến khi xoay người rời đi, nàng mới khẽ thở ra, nhẹ nhàng điều chỉnh hơi thở.

Nàng âm thầm tự trách, không biết bản thân vừa rồi có phải đã hỏi quá nhiều.

Ninh Quyết nhìn bóng nàng khuất sau cánh cửa, dáng người mảnh mai biến mất trong sân. Hắn thu ánh nhìn, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, đáy mắt hiện lên tia buồn thương mơ hồ.

Sau khi xác nhận được ở lại, Bạch Họa càng thêm ân cần.

Nhân lúc Ninh Quyết xuống núi, nàng không ngồi yên trong viện trúc, mà tìm việc để làm. Bàn ghế, giường tủ, kệ sách đều lau dọn tỉ mỉ một lượt, vừa xong việc trong nhà, lại cầm chổi ra sân quét sạch lá rụng trong từng góc nhỏ.

Giữa trưa nhóm bếp, nàng còn gom hết lá khô thành từng đống, tiện để đốt lửa nấu cơm. Tựa hồ muốn dùng hành động chứng minh: viện trúc có thêm nàng, tất sẽ khác biệt so với trước.

Ninh Quyết trở về, thấy trong ngoài sạch sẽ hẳn, không khỏi thở dài, bèn gọi nàng vào chính phòng hỏi chuyện.

“Ngươi lau dọn cả gian phòng trong? Còn sân lá rụng cũng là ngươi quét hết?”

Bạch Họa nghe vậy vội vàng gật đầu, mắt ánh lên niềm vui được khẳng định:

"Vâng. Nếu đã phụ trách chiếu cố sinh hoạt công tử, sao ta dám sơ suất? Những việc này vốn là việc một nha hoàn nên làm. Công tử nguyện ý lưu lại ta, ta tất nhiên phải phát huy tác dụng, không thể ở uổng phí.”

Nàng nói thành khẩn, ánh mắt cảm kích, khiến Ninh Quyết thoáng sinh cảm giác… như thể mình là ân nhân cứu mạng nàng.

Hắn hỏi:

“Việc gì gọi là ‘nên làm’?”

Bạch Họa nghiêm túc đáp:

“Ví dụ như việc vặt hằng ngày, giặt giũ, nấu ăn, quét dọn… đều tính cả.”

Ninh Quyết gật đầu:

“Sau này chỉ cần chuẩn bị ba bữa cơm cho ta, những việc còn lại không cần.”

Bạch Họa thoáng hoang mang, không khỏi nghi ngờ:

“Có phải ta làm chưa đủ tốt, khiến công tử không hài lòng? Nếu có chỗ nào chưa thỏa ý, xin công tử cứ nói rõ, A Bồng đều có thể sửa.”

Ninh Quyết không nói gì, chỉ nhìn nàng chằm chằm.

Khuôn mặt trắng ngần không trang điểm, đầu chỉ cài trâm gỗ đơn sơ, y phục màu chì đã giặt nhiều lần phai nhạt. Giày vải xám trắng không thêu, hệt như thôn nữ bình thường trong làng. Nếu nhìn từ xa, quả thực chẳng có gì nổi bật.

Nhưng khi nàng ngẩng đầu, đôi mắt kia lại khiến người ta không thể rời mắt, một ánh nhìn khiến người kinh diễm, nhớ mãi không quên.

Nàng như hòn ngọc bị bụi che phủ, như đá quý bị vùi trong bùn đất, rõ ràng có thể rực rỡ, vậy mà lại nguyện ý làm tiểu tỳ ở thâm sơn cùng cốc.

Lần đầu tiên, Ninh Quyết sinh lòng tò mò về nàng: Nàng rốt cuộc là người thế nào?Bạch Họa vẫn đứng yên tại chỗ, trong lòng thấp thỏm, sợ mình làm sai khiến hắn đổi ý. Mãi đến khi Ninh Quyết mở miệng:

“Đưa tay cho ta xem.”

Hắn đưa lòng tay ra trước, ra hiệu nàng đặt tay lên.

Bạch Họa ngẩn ra, không hiểu, nhưng vẫn do dự đưa tay ra, chạm nhẹ vào lòng bàn tay hắn.

Bàn tay nàng trắng trẻo thon dài, khớp xương hơi đỏ, trên da còn in vết nứt nhẹ vì giá rét. Nếu còn tiếp tục đụng nước lạnh, e rằng không mấy ngày sẽ nứt nẻ.

Ninh Quyết buông tay nàng, mày nghiêm lại, nói:

“Tay ngươi thế này, không làm nổi việc nặng. Về sau chỉ lo nấu ăn, những việc còn lại để ta.”

Bạch Họa hiểu nhầm, tưởng hắn chê mình yếu đuối vô dụng.

Mấy ngày qua nàng đã cố gắng hết sức. Gánh nước từ suối lên núi, đường xá xa xôi, nàng cắn răng chịu đựng không kêu một tiếng. Đốn củi cũng vậy, tay đau đến tê dại vẫn cố làm cho xong.

Nếu như vậy vẫn không được hắn hài lòng, nàng thật không biết phải làm thế nào nữa.

Uất ức dâng lên ngực, bao vất vả mấy ngày qua hóa thành nước mắt, nàng cúi đầu không nói, mắt đỏ hoe.

Ninh Quyết sững người, chỉ nói một câu, sao nàng đã khóc rồi?

Hắn lúng túng:

“Vì sao lại khóc?”

Bạch Họa nhẹ giọng đáp, mắt vẫn rũ xuống:

“Có phải công tử là vì ta làm chậm nên không vui? Hôm qua ta xuống núi gánh nước, tình cờ gặp mấy tiểu hài chơi bên suối. Có lẽ vì lần trước ta cho chúng mặt nạ, nên chúng khá thân thiết với ta. Bọn nhỏ hỏi ta, tuỳ tùng bên cạnh kiếm khách đại hiệp giờ ở đâu. Ta nghĩ là hỏi Tang Phàm, nhưng nghe kỹ mới biết, hóa ra trước kia bên người công tử từng có một tiểu đồng đi theo.”

Nàng dừng một chút, khẽ hỏi:

“So với người ấy, có phải tay chân A Bồng vụng về, làm gì cũng không tốt?”


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play