Bạch Họa cất giọng đáp, thanh âm mềm nhẹ mang theo nghẹn ngào:

“Suốt quá trình ta đều làm theo phương pháp công tử chỉ dạy, nào ngờ lại ngứa ngáy phát đau… Công tử… miệng vết thương liệu có phải đã mưng mủ? Ta… ta sợ sẽ để lại sẹo.”

Đối với nữ nhi gia, thân thể để lại sẹo là đại sự. Nghe nàng nức nở thỏ thẻ, giọng điệu sợ hãi, Ninh Quyết bất giác mềm lòng, khẽ cúi đầu, rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan:

“Trước tiên mặc y phục cho chỉnh tề đã.”

“Vâng.”

Sau lưng truyền đến tiếng động khe khẽ của vải vóc cọ xát, ngoài ra, yên ắng đến mức nghe được tiếng kim rơi.

Không bao lâu sau, Bạch Họa nhỏ giọng nói:

“Công tử, ta đã mặc xong rồi.”

Lúc này Ninh Quyết mới xoay người bước tới. Hắn đi đến bên giường, ánh mắt không dừng lại trên người nàng, tựa như lơ đãng đảo qua hư không, không hề cùng nàng chạm mắt. Ngoài mặt vẫn như thường, nhưng chính hắn hiểu rõ, giờ khắc này, tâm tư mình đã không còn bằng phẳng như trước.

Đứng bên mép giường, ánh mắt hắn trầm lặng, hai người đều không cất lời.

Bạch Họa hồi hộp cúi đầu, lúc này Ninh Quyết khẽ khom người, ngón trỏ và ngón giữa khép lại, nhẹ nhàng lật vạt áo bên trái nàng lên. Động tác ấy khiến cổ áo mở rộng thêm, nhưng để thấy rõ tình trạng vết thương, hắn chỉ có thể làm vậy.

Da thịt trên vai chợt cảm nhận một luồng hơi lạnh, mang theo ngứa ngáy lẫn râm ran đau nhức, là ngứa thật.

Bạch Họa cắn chặt môi, rũ mắt nhìn, hàng mi dài rủ xuống như cánh bướm đọng sương mờ. Dưới bóng mi, đôi đồng tử hơi run rẩy, rõ ràng nàng đang khẩn trương.

Dẫu trong lòng tự nhủ đã xem nhẹ danh tiết, nhưng đây là lần đầu tiên nàng để lộ da thịt trước một nam tử, khoảng cách lại gần đến thế, nhất thời khó tránh ngượng ngùng, đỏ mặt tim đập, vừa xấu hổ vừa hoảng hốt.

Ninh Quyết chỉ liếc qua một cái, xác nhận không có dấu hiệu dị ứng hay nhiễm trùng liền thu tay về, điềm nhiên nói:

“Không sao. May mắn không phải dị ứng hay nhiễm trùng. Một khi quen thuốc, cảm giác ngứa đau sẽ dần biến mất. Có điều, lớp thuốc mỡ vừa rồi ngươi bôi quá mỏng, không phát huy được hiệu quả trị sẹo. Cần phải bôi lại, dày hơn một chút.”

Việc đã đến nước này, Bạch Họa cũng không tiện giả bộ thẹn thùng, chỉ nghĩ nên thuận nước đẩy thuyền, thừa cơ khiến quan hệ hai người thêm gần gũi.

Nàng không vội chỉnh y phục, cứ giữ nguyên vai trần, quay mặt nhìn Ninh Quyết, ánh mắt vừa ướt át vừa van nài:

“Vai ta có chút đau nhức, sợ lực tay không đủ, không biết có thể nhờ công tử hỗ trợ được không?”

Nghe vậy, Ninh Quyết khựng lại, trong mắt rõ ràng thoáng qua chút do dự:

“Sợ là không tiện.”

Bạch Họa mỉm cười, không hề cưỡng cầu, chỉ dịu dàng nói:

“Không sao, là ta đường đột, quấy rầy công tử rồi.”

Ninh Quyết muốn nói lại thôi, ánh mắt phức tạp nhìn nàng một cái, sau cùng im lặng ngồi xuống mép giường, thay đổi chủ ý.

Hắn không nói thêm gì, lặng lẽ đón lấy đĩa thuốc từ tay nàng. Hai ánh mắt chạm nhau thoáng chốc, rồi hắn là người đầu tiên rời mắt.

“Ngươi từng giúp ta một lần, lần này xem như huề.”

Lời hắn không mang theo dịu dàng, nhưng lại khiến tim nàng nhảy loạn.

Nàng đưa lời mời, hắn đã nhận.

Ninh Quyết nghiêng người, cầm lấy đĩa thuốc, mặt không biểu cảm, nhẹ nhàng vén cổ áo nàng lên. Miệng vết thương trên vai tuy không sâu, nhưng nổi bật trên làn da trắng như tuyết, trông vẫn rất chướng mắt.

Bạch Họa bối rối quay đi, ánh mắt Ninh Quyết hơi tối, nhanh chóng thu lại thần sắc, cúi đầu nhúng tay vào thuốc mỡ, chấm lên miệng vết thương.

So với dùng que gỗ hay muỗng bạc, lòng bàn tay là dụng cụ tiện nhất. Ninh Quyết không nghĩ nhiều, chỉ muốn làm cho nhanh, vì thế bèn trực tiếp dùng tay.

Vết thương của nàng nằm ở vị trí hơi nhạy cảm, mỗi lần tay hắn chạm tới, thân thể nàng lại khẽ run lên một chút. Có đôi khi, thậm chí còn bật ra một tiếng “ưm” nho nhỏ, tựa như đang cố nhịn điều gì.

“Ngứa sao?”

“Có một chút.”

Ninh Quyết rũ mắt, cố dằn xuống cảm xúc, trấn an:

“Cố nhịn một lát, sắp xong rồi.”

Bạch Họa ngoan ngoãn gật đầu:

“Vâng, công tử.”

Ánh mắt Ninh Quyết chuyên chú, không nhìn lên trên cũng không cúi xuống dưới, sợ mắt mình trượt sai hướng.

Nhưng lúc này, không chỉ một mình hắn cứng đờ, Bạch Họa càng thêm bối rối.

Lòng bàn tay của kiếm khách do quanh năm cầm kiếm mà thô ráp chai sần, mỗi lần lướt qua làn da mịn màng của nàng đều để lại cảm giác rõ rệt, vừa tê dại vừa xa lạ, khiến cả nửa thân người nàng như run lên từng hồi.

Nàng không dám động đậy, chỉ cảm thấy nếu kéo dài thêm chút nữa, chính mình e sẽ mềm nhũn tới mức ngã xuống.

Trong viện, Tang Phàm đợi đến sắp ngồi không yên. Vừa định bước vào xem tình hình, thì Ninh Quyết rốt cuộc cũng ra ngoài.

Hắn vội bước tới, hỏi:

“Ngươi chỉ mang ít thuốc vào thôi, sao lâu vậy? Chẳng lẽ nàng lại bày ra bộ dạng đáng thương, nhân cơ hội đưa ra yêu cầu gì?”

“Không có.” Ninh Quyết đáp thật, thần sắc nặng nề, dáng vẻ như mang tâm sự, tựa hồ còn chút thất thần.

Tang Phàm xoa eo, bực bội nói:

“Ta bảo rồi mà, ngươi chiều nàng quá. Chỉ vì nàng bị thương nhẹ đã dọn cả phòng nghỉ cho nàng? Rốt cuộc nàng là nha hoàn hay tiểu thư đến hưởng phúc? Với cái miệng vết thương cỏn con đó, thêm chút thuốc là lành, có đáng nằm giường dưỡng thương như vậy không?”

Đối với người hành tẩu giang hồ, thương tích ngoài da chẳng phải chuyện gì lớn. Nếu không nguy đến tính mạng, mấy vết thương nhỏ bọn họ vốn không thèm để tâm.

Ninh Quyết liếc hắn, nhàn nhạt nói:

“Ngươi quen thô lỗ, đừng đem người khác cũng xem như ngươi. Một cô nương gia, từ nhỏ nào từng thấy máu?”

Tang Phàm hừ lạnh, tỏ vẻ không phục:

“Ai mà biết được? Nói không chừng là cố ý giả yếu đuối, giả đáng thương. Hôm nay chuyện phát sinh bất ngờ, nàng nhát gan như vậy, làm sao có dũng khí xông lên chắn đao vì ngươi? Lại còn bị thương?

Tang Phàm vốn đã có thành kiến sâu sắc với Bạch Họa, cảm thấy chuyện ám sát có điều kỳ quặc, tất nhiên nghi nàng đồng mưu cùng thích khách.

Ninh Quyết trầm ngâm rồi nói:

“Nàng làm việc ngay trước mắt ta với ngươi, làm sao thông đồng với người ngoài được? Huống hồ, nhát đao ấy nếu không có ta chắn, nàng chắc chắn không chỉ bị thương nhẹ. Việc này, ta không nghi nàng, nhưng ngươi thì…”

Tang Phàm ngẩn ra:

“Ta?”

Ninh Quyết nhìn thẳng hắn:

“Chẳng phải hôm nay ngươi cũng sắp người lên núi gây chuyện?”

Tang Phàm nhất thời chột dạ, liếc mắt né tránh, ấp úng thừa nhận:

“Ta… ta chỉ muốn thử nàng một phen. Không phải đã nói phải kiểm tra lòng trung thành sao? Không có chuyện gì xảy ra thì làm sao nghiệm?”

Ninh Quyết hỏi lại:

“Nếu không có nhóm thích khách bất ngờ kia, chẳng phải người của ngươi đã định xông vào chợ, diễn thêm một màn?”

Tang Phàm cúi đầu, giọng nhỏ dần:

“Ta chỉ muốn thử một chút thôi. Ngươi che chở nàng như vậy? Nàng là người Vinh phủ ở Quý Lăng, lại có quan hệ mật thiết với đường chủ Hồng Kiếm Đường, Vinh Lâm Yến. Chuyện này là thật chứ không phải đoán.”

Ninh Quyết không đáp lời chất vấn, chỉ nhắc:

“Về sau đừng hành động trước khi ta cho phép. Ngươi hành sự theo ý mình, còn gây loạn đến dân chúng quanh vùng, khiến lòng người hoảng sợ.”

Tang Phàm biết mình lỗ mãng, cúi đầu nhận lỗi:

“Là ta quá khinh suất, sau này không dám nữa.”

Nói rồi, hắn lại nghĩ đến nữ nhân phiền toái kia, đành nhịn không được hỏi:

“Thế giờ xử lý nàng thế nào?”

Ninh Quyết đáp:

“Trước để nàng tĩnh dưỡng.”

Ý ngoài lời là vẫn giữ lại? Tang Phàm trừng mắt:

“Chỉ vài giọt máu, mấy giọt nước mắt, như vậy là đủ qua cửa ‘trung thành’ rồi?”

Ninh Quyết lạnh nhạt đáp:

“Hiện tại nàng không đủ để bị xem là mối nguy. Giữ lại, chưa hẳn đã bất lợi.”

Tang Phàm bực bội phất tay:

“Tùy ngươi! Ta không hiểu nổi ngươi nghĩ gì nữa. Ta xuống núi uống rượu đây.”

Người vừa đi, trong viện lại trở về tĩnh lặng.

Ninh Quyết đứng tại chỗ, tầm mắt dừng ở ánh lửa lờ mờ hắt ra từ phòng ngủ, bất giác khẽ siết chặt lòng bàn tay.

Khi nàng bị thương, giọt lệ nóng bỏng lăn trên tay hắn, cảm giác ấy đến giờ vẫn chưa tan. Hắn vừa nhớ lại, vừa âm thầm siết chặt tay hơn nữa.

Tựa như mặt hồ bị ném vào một viên đá, nước lặng nổi lên tầng tầng gợn sóng, xa lạ mà khó nắm bắt.

Ninh Quyết nhìn lòng bàn tay, khẽ vuốt nhẹ. Thật là… chưa gì đã thành nghiện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play