Bạch Họa đứng nguyên tại chỗ, trong lòng thấp thỏm bất an. Mấy lời kia của Tang Phàm, quả thực khiến người ta không khỏi nghĩ nhiều.

"Rửa mắt mong chờ"… Phiên chợ thôi, hắn còn mong chờ điều gì?

Chẳng lẽ là...

Bạch Họa hít sâu một hơi, đột nhiên có một suy đoán táo bạo: Lẽ nào Tang Phàm định tìm người giả làm thích khách, tập kích Ninh Quyết, dùng đó để khảo nghiệm lòng trung thành của nàng?

Xét theo phong cách hành sự xưa nay của Tang Phàm, làm việc lớn không ngại thủ đoạn, thì chuyện này hoàn toàn có khả năng.

Nghĩ tới đây, Bạch Họa lập tức nâng cao cảnh giác, ánh mắt liên tục đảo quanh bốn phía, ngấm ngầm dò xét người qua lại.

Chỉ tiếc nhãn lực của nàng có hạn, nhìn hồi lâu vẫn không phát hiện được điểm khả nghi nào, đành phải thu nhỏ phạm vi nghi ngờ, dồn sự chú ý vào những người xung quanh Ninh công tử.

Vậy nên giữa cảnh náo nhiệt ồn ào của phiên chợ, Bạch Họa như hình với bóng theo sát Ninh Quyết, chăm chú quan sát mọi người tới gần hắn, dù là người bán rau hay bán cá, cũng không buông lơi chút nào. Nếu bị hắn nghi hoặc nhìn lại, nàng liền vội vàng giành lấy túi tiền, kiếm cớ bản thân phụ trách chi tiêu, tránh cho hắn sinh nghi.

Cách đó không xa, Tang Phàm đứng khoanh tay, không nói một lời, ánh mắt vẫn không rời khỏi Bạch Họa.

Hắn phòng bị sâu sắc, chỉ sợ nàng bất ngờ tập kích Ninh Quyết. Dù đó là tự tìm đường chết, nhưng vẫn không thể không đề phòng.

Đúng lúc ấy, từ đầu thôn chạy tới mấy đứa trẻ tóc để chỏm, ríu rít vây quanh xe bán hàng rong, mong được tặng đồ như mọi lần.

Đợt lên núi hôm trước, Bạch Họa từng thấy một gã bán hàng rong thân thiện chơi đùa cùng lũ trẻ, nụ cười ôn hòa, rất được yêu mến.

Thế nhưng hôm nay, người bán hàng rong này có dáng vẻ lạ mặt, đối với đám trẻ lại rất lạnh nhạt, giọng điệu tràn đầy thiếu kiên nhẫn:

“Đi đi, đừng có lằng nhằng, không có tiền còn ở đây làm gì?”

Bọn trẻ bị quát, ai nấy đều ngẩn người. Trên mặt mất nét tươi cười, chỉ còn hốc mắt đỏ hoe, nước mắt lã chã rơi.

Bạch Họa không đành lòng nhìn, nghĩ tới số bạc trên người không thuộc về mình, lại không tiện làm người tốt bừa bãi, đành chần chừ tại chỗ.

Ninh Quyết theo ánh mắt nàng nhìn qua, nhẹ giọng hỏi:

“Sao vậy?”

Bạch Họa ngẩng đầu, lộ vẻ khó xử:

“Công tử có thể cho ta mượn chút bạc được không? Ta muốn…”

Ninh Quyết đã nghe động tĩnh từ nãy, liền đoán ra ý nàng:

“Ngươi muốn mua mặt nạ Mỹ Hầu Vương kia?”

Bạch Họa ngượng ngùng gật đầu, biết rõ mình nhiều chuyện, nhưng vẫn không đành lòng để mấy đứa trẻ mang vẻ mặt thất vọng ấy.

Ninh Quyết mỉm cười:

“Mặt nạ không đáng mấy đồng tiền. Huống hồ ngươi nấu cơm cực nhọc bấy lâu, vốn nên được thù lao. Nếu muốn tiêu một chút, không cần nói mượn.”

Ánh mắt Bạch Họa sáng lên, trong lòng dâng đầy xúc động, vô cùng cảm kích nhìn hắn.

Ninh Quyết hơi nhướng mày, ra hiệu cho nàng cùng đi. Hắn bước trước, nàng theo sau, hai người tới quầy xe hàng rong.

Ninh Quyết chỉ vào mặt nạ Mỹ Hầu Vương, hỏi:

“Cái này bao nhiêu tiền?”

Người bán hàng rong thấy có người muốn mua, bèn thu lại vẻ mặt thô lỗ, nở nụ cười niềm nở:

“Ba đồng tiền.”

Bạch Họa lạnh mặt, từ trong túi móc ra ba đồng đưa qua:

“Chúng ta lấy cái này.”

“Được, được.” Gã cười hắc hắc, nhón chân gỡ mặt nạ từ trên giá xuống, vừa quay người vừa liếc nhìn Bạch Họa, rồi lại dừng ánh mắt ở Ninh Quyết, cười nói:

“Công tử, ngài nhận cho.”

Ninh Quyết tiếp nhận, đưa mặt nạ cho một tiểu nam hài có vẻ lớn tuổi hơn mấy đứa kia, ôn hòa nói:

“Cho các ngươi, cầm lấy mà chơi.”

Tiểu nam hài kia vốn đang rơm rớm nước mắt, nghe vậy ngẩng đầu lên, ngơ ngác không tin được, đôi mắt chớp chớp.

Bạch Họa ngồi xuống, xoa đầu cậu bé, giọng nói dịu dàng:

“Cầm lấy đi, ca ca tặng các ngươi đó.”

Lúc này bọn trẻ mới tin thật, ánh mắt ngập tràn vui sướng:

“Cảm ơn ca ca! Cảm ơn tỷ tỷ!”

Dứt lời, đứa bé cầm mặt nạ giơ cao, dẫn đầu chạy đi trước, phía sau kéo theo một đám bạn nhỏ ríu rít hò reo hướng về phía thôn.

Bạch Họa nhìn bóng dáng bọn trẻ, khóe môi bất giác cong lên.

Nàng vừa thu lại ánh mắt, vô tình liếc qua gã bán hàng rong, lại thấy hắn đang nhìn Ninh Quyết chằm chằm, ánh mắt đầy thâm hiểm, tuyệt không bình thường.

Kỳ quái hơn, tay hắn giấu phía sau, nửa thân trên hơi nghiêng về phía trước, tựa như chuẩn bị động thủ.

Tim Bạch Họa chợt nhảy dựng, định lên tiếng nhắc nhở Ninh Quyết, nhưng nghĩ tới lời Tang Phàm vừa rồi, nỗi khẩn trương trong lòng nàng cũng tan đi đôi chút, trong đầu nảy ra chút tâm tư may mắn.

Nếu đây là thích khách do Tang Phàm sắp đặt, dù có động thủ cũng chỉ làm bộ làm dáng. Đến lúc đó, nàng giả vờ liều chết bảo hộ, chẳng phải vừa khéo vượt qua khảo nghiệm trung thành?

Mang theo ý nghĩ đó, ngay khi tên bán hàng rong rút chủy thủ lao đến, Bạch Họa lập tức nhào vào lòng Ninh Quyết.

Ninh Quyết thân là cao thủ, đã sớm phát giác có điều khác lạ. Khóe môi hắn vốn hiện ý cười, định dùng vỏ kiếm đỡ lấy thế công, bắt kẻ tập kích. Nào ngờ bị nàng đâm sầm vào, không kịp phản ứng.

Gần như cùng lúc, bên tai vang lên một tiếng run run đầy bi tráng:

“Công tử, cẩn thận!”

Một cú nhào tới khiến hắn khựng lại.

Thế nên đường kiếm lệch đi, không thể đánh bật hoàn toàn thế công của chủy thủ. Uy phong còn lại lao đến, sượt qua, trúng vai trái của Bạch Họa. Không nghiêm trọng nhưng máu vẫn chảy.

Bạch Họa nhíu chặt mày, eo mềm nhũn, khẽ rên trong lồng ngực Ninh Quyết:

“Công tử…”

Ánh mắt Ninh Quyết chợt lạnh lẽo, tung chưởng đánh văng tên sát thủ.

Bạch Họa túm lấy vạt áo hắn, thều thào yếu ớt. Ninh Quyết cúi mắt, thấp giọng dỗ dành:

“Ta ở đây, đừng sợ.”

Tên bán hàng rong ra tay bất thành, lập tức hô hoán đồng bọn ẩn nấp xung quanh xông ra vây lấy Ninh Quyết. Tang Phàm kịp thời chạy tới, lập tức giao chiến cùng bọn chúng.

Ánh đao thấy máu, dân làng và các thương nhân chợt hoảng loạn, chen chúc bỏ chạy tứ phía. Nhóm thích khách thấy không thể đắc thủ, đành trà trộn vào đám đông, nhanh chóng tẩu thoát.

“Đừng đuổi!” Ninh Quyết quát lớn, sắc mặt trắng bệch, cánh tay phải mất sức.

Tang Phàm vừa nghe, vội quay đầu. Giữa cảnh hỗn loạn, Ninh Quyết ôm chặt Bạch Họa, sải bước quay đầu lên núi, bóng dáng thoắt ẩn vào rừng trúc rậm rạp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play