Dùng xong điểm tâm chưa được bao lâu, khách không mời mà đến, Tang Phàm, như cơn gió lốc đẩy cửa bước vào viện.
Bạch Họa trông thấy hắn liền hoảng sợ, không phải giả vờ giả vịt, mà thật sự trong lòng phát run. Dù sao mỗi lần đối mặt đều phải chịu ánh mắt nghi hoặc soi xét của hắn, nàng sao có thể thản nhiên cho được.
Tang Phàm đối với nàng vẫn luôn không ưa, vừa bước vào cửa đã lạnh giọng hỏi:
“Hôm qua đã nói rõ đề, nếu hôm nay không qua được, hãy mau chóng xuống núi đi.”
Bạch Họa nghe xong vội hỏi:
“Tang công tử, từ khi nào định ra thời hạn một ngày?”
Tang Phàm không đáp, quay đầu hỏi Ninh Quyết:
“Ngươi không nói cho nàng mỗi ngày qua được một cửa sao?”
Ninh Quyết gật đầu, đáp lời:
“Đúng vậy.”
Bạch Họa vội vàng giải thích:
“Lúc trước xác thực là mỗi ngày vượt qua một cửa, nhưng Ninh công tử chưa từng nói rõ thời hạn cụ thể. Nay ta linh hoạt hơn người, vượt đề nhanh chóng, không thể vì thế mà ép ta giảm thời gian suy nghĩ. Hơn nữa, các cửa ải có khó có dễ, sao đánh đồng được?”
Tang Phàm bật cười khinh miệt, nhìn nàng như nhìn trò hề:
“Hành tẩu giang hồ nhiều năm, ngươi đã từng gặp qua người nào tự biên tự diễn, da mặt dày đến thế chưa?”
Ninh Quyết vốn không định lên tiếng, nhưng liếc thấy Bạch Họa cúi đầu, mặt ửng đỏ, khoé môi không khỏi nhếch lên. Hắn buông lời bình thản:
“Cũng có chút đắc ý.”
Bạch Họa uất ức ngước nhìn, ý đồ cầu chút đồng tình, đối phương lại một bộ dáng lạnh nhạt, như muốn nói: “Xem biểu hiện của ngươi đi”, khiến nàng càng thêm không cam lòng.
Tang Phàm như bắt được trò vui, cười cợt nói tiếp:
“Ngó ai cũng vô dụng thôi, cuối cùng chỉ có thể xem bản lĩnh của ngươi. Còn nữa, thuốc này mang đi sắc, mỗi ngày hai lần, không được quên.”
Thì ra là thuốc dưỡng thương của Ninh công tử. Bạch Họa để ý thấy, Tang Phàm mang đến những bao thuốc này hiệu quả thường thường, không bằng mấy chai lọ trong phòng Ninh công tử.
Sắc mặt Ninh Quyết không tốt:
“Thuốc cũ còn chưa dùng hết, hôm nay lại mang tới, chẳng phải lãng phí?”
Tang Phàm cười đáp:
"Lãng phí gì chứ, ta chuẩn bị sẵn, ngộ nhỡ có chuyện bất trắc. Ngươi bị thương dưỡng mãi không lành, ta thấy thuốc này còn chưa đủ.”
Nghe vậy, Ninh Quyết khẽ nhíu mày, trong lòng trào lên chút vị chua chát, cảm xúc mâu thuẫn khó phân.
Bạch Họa âm thầm quan sát, rất nhanh đã đoán ra nguyên do. Có lẽ Ninh công tử sợ uống thuốc?
Đường đường là một cao thủ kiếm khách, uy danh lẫm liệt, lại sợ uống thuốc?
Hoài nghi này có chút hoang đường, nhưng nghĩ tới cũng không sai biệt lắm. Bạch Họa cong môi mỉm cười, bưng lấy nồi, mang thuốc ra ngoài hiên nhóm lửa sắc.
Ánh mắt nàng thoáng liếc về phía Ninh Quyết, quả nhiên thấy hắn có bộ dạng không tình nguyện, trong lòng nàng càng thêm xác định suy đoán.
Ninh Quyết phát giác, quay đầu nhìn nàng. Bạch Họa lập tức lảng tránh, ra vẻ hổ thẹn.
Ninh Quyết chỉ khẽ lắc đầu, ở chuyện ép hắn uống thuốc này, nàng cùng Tang Phàm lại đứng chung một chiến tuyến, hiếm khi đồng lòng.
Bạch Họa bận rộn dưới hiên, còn Ninh Quyết cùng Tang Phàm trở về nhà chính.
Vừa đóng cửa, Tang Phàm đã hừ một tiếng, lười biếng hỏi:
“Có tiểu cô nương xinh đẹp ở bên ân cần hầu hạ, chắc là cảm thấy cuộc sống so với trước kia thoải mái hơn nhiều?”
Ninh Quyết chau mày, không khách khí đáp:
“Nếu ngươi không muốn giữ đầu lưỡi, có thể nói thẳng.”
Tang Phàm vội kêu oan:
“Ngươi nghĩ đi đâu thế. Ý ta là hiện tại có người lo ba bữa cơm cùng thuốc thang, ngươi đỡ phải vất vả. Ngươi tưởng thoải mái cái gì?”
Ninh Quyết không đáp, lười cùng hắn đấu miệng.
Một buổi sáng yên ả trôi qua.
Rừng trúc xào xạc ngoài song cửa, ý thu thấm đượm, ba người cùng ở trong viện, giữa phòng đốt than hồng, ấm áp dễ chịu, không khí hòa thuận.
Ninh Quyết và Tang Phàm chuyên tâm đánh cờ, Bạch Họa lặng lẽ đứng bên, rót trà dâng nước.
Qua hai ván, Tang Phàm bày ra tư thế nắm chắc phần thắng, giả bộ nhắc nhở:
“A Bồng cô nương, trời cũng đã gần trưa, ngươi không nghĩ cách chứng minh lòng trung thành, chờ đến lúc mặt trời lặn, chỉ có thể cuốn gói đi thôi.”
Bạch Họa mỉm cười, tiến lên châm trà, cung kính nói:
“A Bồng toàn tâm hầu hạ bên người chủ tử, cũng là biểu hiện của lòng trung thành.”
Nàng rót trà cho Tang Phàm xong, lại chuyển sang rót cho Ninh Quyết, nụ cười càng thêm tươi tắn.
Đáng tiếc Ninh Quyết không nhìn nàng, chỉ chuyên chú vào bàn cờ, suy nghĩ nước đi.
Tang Phàm cười nhạt, chậm rãi uống trà, nói:
“Nếu đơn giản như thế đã xem như vượt qua, ta cần gì phải tới? Ninh Quyết một mình còn dễ bị ngươi giở trò, giờ có ta ở đây, ngươi đừng hòng qua cửa.”
Lời hắn cứng rắn, quyết tuyệt, không để lại chút đường lui.
Bạch Họa mím môi, trong lòng thấp thỏm. Nàng nhìn Ninh Quyết chăm chú chơi cờ, biết hắn sẽ không giúp đỡ vì mềm lòng, nàng càng thêm rõ: phải tự mình tranh thủ.
Giờ đã gần trưa, cần chuẩn bị cơm. Nàng biết Ninh công tử có chút thưởng thức tay nghề nấu nướng của nàng, khi còn ở kinh thành, nàng là đại tiểu thư phủ bá, mười ngón chưa từng dính nước. Từ lúc lưu lạc đến Quý Lăng, sống nhờ nhà di mẫu, nàng liền học tập bếp núc để lấy lòng trưởng bối, cũng tích lũy được ít nhiều.
Khi ấy sao có thể nghĩ tới sẽ có một ngày, tài nghệ nấu ăn trở thành chốn an thân?
Nghĩ đến hôm nay là mùng năm, biểu ca từng nhắc: mỗi tháng mùng năm mùng bảy, núi Hiện Dương sẽ mở chợ, không ít người gánh hàng lên núi buôn bán.
Trong lòng Bạch Họa lập tức có chủ ý.
Tình thế nguy cấp, nàng không thể ngồi chờ số phận. So với lặng yên nhìn bàn cờ, chi bằng xuống chợ một chuyến, chọn mua nguyên liệu mới, nấu thêm một bàn cơm ngon, câu lấy lòng Ninh công tử.
Ở nơi yên tĩnh như thôn nhỏ này, nào có chuyện đao quang kiếm ảnh? Việc nàng có thể tận trung, cũng chỉ là dốc hết lòng bày một bàn cơm canh nóng hổi, lấy đó làm con đường cuối cùng.
Bạch Họa vốn định xuống núi một mình, nào ngờ Tang Phàm sợ nàng giở trò, cố ý đòi ba người cùng đi, lấy danh nghĩa giám sát.
Tuy nàng không muốn, nhưng cũng không tiện từ chối, đành phải chấp thuận.
Dọc đường xuống núi, Tang Phàm nói nhiều không dứt, hoặc là trách nàng tiêu tiền lo chuyện chủ tử, hoặc là cố ý hù dọa, nói núi rừng có sói, chuyên chọn da thịt mềm mịn để ăn đêm.
Bạch Họa đương nhiên biết hắn cố ý làm khó, đã vậy nàng liền cùng hắn diễn một vở.
Nghe Tang Phàm bắt chước tiếng sói tru, nàng đột nhiên hoảng sợ, nơm nớp níu lấy ống tay áo Ninh Quyết, mềm mại dựa sát vào người hắn, miệng nhỏ nhẹ hỏi:
“Công tử, hắn nói thật sao? Trong rừng có sói?”
Tang Phàm tối sầm mặt, định đưa tay kéo nàng ra khỏi người Ninh Quyết. Nhưng còn chưa kịp chạm tới, Bạch Họa đã linh hoạt tránh sang bên phải Ninh Quyết.
Nàng chớp mắt ngước nhìn, giọng đáng thương:
“A Bồng không biết võ, nếu chẳng may gặp thú dữ, chỉ có thể dựa vào công tử bảo hộ.”
Nói xong còn khẽ kéo tay áo hắn, dáng vẻ khẩn thiết cầu xin.
Tang Phàm giận đến nghiến răng:
“Ninh Quyết! Loại trò vụng về này mà ngươi cũng chịu?”
Ninh Quyết không hất tay nàng, bước đi vẫn vững vàng như cũ, thản nhiên đáp:
“Trên núi không có ác thú, ngươi cần gì hù dọa nàng?”
Tang Phàm nghẹn họng:
“Ngươi…”
Hắn không nói được lời, chỉ đành bước nhanh lên trước, tỏ rõ bất mãn, kéo giãn khoảng cách.
Bạch Họa không để ý tới hắn, vẫn yên lặng sóng vai cùng Ninh Quyết. Tim nàng đập thình thịch.
Ninh Quyết nhắc:
“Còn không buông tay?”
Ý hắn là vạt áo đang bị nàng níu lấy.
Bạch Họa chậm nửa nhịp mới phản ứng, vội buông, trong lòng chợt dâng lên một tia không chân thật.
Khoảnh khắc níu lấy hắn, nàng thật sự thấp thỏm, chỉ sợ bị hất ra. Không ngờ người bị đẩy đi cuối cùng lại là Tang Phàm.
Là vì nàng diễn tốt? Hay là Tang Phàm quá ồn ào khiến hắn chán ghét?
Bạch Họa nghĩ ngợi miên man, cũng không dây dưa thêm. Đường xuống núi không xa, chẳng mấy chốc đã tới giữa sườn núi, nơi gọi là thôn Trầu Bà.
Cửa thôn đông vui nhộn nhịp, tiểu thương rộn ràng, trẻ nhỏ cười đùa, hôm nay đúng là phiên chợ lớn.
Tang Phàm bất ngờ trở lại, tay cầm hai xâu hồ lô đường, hiển nhiên vừa mới mua.
Hắn mặc kệ Bạch Họa, ăn một xiên, đưa xiên còn lại cho Ninh Quyết.
Ninh Quyết cầm lấy, nghĩ một lát rồi hỏi Bạch Họa:
“Ngươi muốn ăn không?”
Trước ánh mắt cảnh cáo như hổ của Tang Phàm, Bạch Họa cười tươi nhận xiên hồ lô của Ninh Quyết, ăn một viên, nhỏ nhẹ cảm ơn:
“Đa tạ Tang công tử.”
Ninh Quyết không buồn để tâm đến ánh mắt trao đổi giữa hai người, một mình bước tới quầy cá hỏi giá cá chép hôm nay.
Tang Phàm nhân cơ hội ghé lại gần Bạch Họa, cười không có ý tốt:
“Ăn ngon không? Không sợ ta bỏ độc sao?”
Bạch Họa khẽ run tay, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn.
Tang Phàm cười đắc ý, tiếp lời:
“Nếu ngươi thật sự muốn chứng minh trung thành, lúc Ninh Quyết gặp nguy hiểm, ngươi có dám xả thân cứu chủ?”
Loại câu hỏi giả thiết như vậy, nàng tất nhiên nói sao cũng được. Bạch Họa không chút do dự:
“Đương nhiên, ta sẽ làm hết sức.”
Tang Phàm cười lạnh:
“Thế hả? Vậy ta rửa mắt mong chờ.”
Dứt lời, hắn xoay người bước đi.