Hôm sau trời vừa sáng, Bạch Họa đã ân cần chuẩn bị cơm cho Ninh Quyết, định thừa dịp tối qua giúp hắn chữa thương, tiến thêm một bước, nhân khi sắt còn nóng, mong mượn cơ hội này nâng cao vài phần hảo cảm trong lòng đối phương.

Nàng tự tay hấp một đĩa sườn non hầm cải thìa, dùng đó làm món mặn, lại ninh thêm một nồi cháo long nhãn nấm tuyết để dưỡng dạ dày. Nguyên liệu đều do Tang Phàm mang đến hôm qua, vừa vặn nàng có thể lấy đó để "mượn hoa hiến Phật".

Khi Ninh Quyết từ phòng tắm rửa mặt trở ra, Bạch Họa đang dọn bữa lên bàn. Thấy người đến, nàng ngẩng đầu, mỉm cười với hắn.

Sau khi đặt xong bát đũa, nàng vốn định lui ra, bước chân vừa động, lại nghe thấy một câu:

“Cùng nhau ăn đi.”

Tuy Ninh Quyết không nhìn về phía nàng, nhưng lời kia rõ ràng là nói với nàng.

Những bữa trước, nàng vẫn luôn giữ phận nha hoàn, tự giác không ngồi cùng bàn, Ninh Quyết cũng chưa từng chủ động mời. Nàng liền thuận theo khuôn phép ấy quen dần, tuy thân phận chênh lệch mang đến vài phần không thoải mái, nhưng nàng không lấy làm bất mãn, ngược lại luôn chủ động khắc chế bản thân, thu liễm tự phụ, chưa từng thấy uất ức hay thiệt thòi.

Nay bỗng nhiên được mời, Bạch Họa thoáng sững sờ, đứng tại chỗ, có chút hoang mang chưa kịp phản ứng.

Ninh Quyết lặp lại một câu:

“Về sau đều cùng nhau ăn, không cần né tránh.”

Bạch Họa gật đầu như kẻ ngốc, nghe lời làm theo, ngồi xuống đối diện hắn. Nàng chợt nhớ bản thân chưa có bát đũa, vội vàng chạy ra ngoài lấy. Từ đó về sau, hai người không nói thêm câu nào, chỉ cắm cúi ăn sườn nóng hổi bốc khói.

Không khí tĩnh lặng quá mức, ngay cả tiếng nhai cũng bị phóng đại.

Bạch Họa chậm rãi múc canh uống, đồng thời lén ngắm Ninh Quyết mấy lần. Hắn ăn không nhanh không chậm, động tác thong dong, dáng vẻ thỏa mãn. Một chén có tám miếng sườn, hắn đã ăn gần hết, có thể thấy rõ là đối với tay nghề của nàng còn coi như hài lòng.

Bạch Họa đang muốn gia tăng thiện cảm, sớm giành được tín nhiệm, bèn lấy hết dũng khí, chủ động lên tiếng quan tâm:

“Công tử, vết thương hôm qua đã đỡ hơn chưa?”

Ninh Quyết không ngẩng đầu, chỉ đáp:

“Không đáng ngại.”

Vết thương sâu như thế, sao lại nói là không đáng ngại? Rõ ràng không muốn thật lòng đối thoại cùng nàng.

Bạch Họa không gặng hỏi thêm, chỉ nhẹ giọng nói một câu ân cần:

“Sườn và cháo đều dễ tiêu, thích hợp cho người đang dưỡng thương dùng. Một chén này không biết công tử đã ăn đủ chưa? Nếu chưa no, A Bồng có thể hâm thêm.”

Đây là chút tâm cơ nhỏ của nàng.

Lúc dọn bữa, nàng cố tình không múc đầy phần cơm, vừa vặn không đủ khẩu phần của một nam tử trẻ tuổi bình thường, cốt là để hắn sau đó có thể chủ động mở miệng, hoặc là nói chuyện, hoặc là sai bảo, chỉ cần không thờ ơ xem nàng như không khí là được.

Đúng lúc Ninh Quyết ăn xong miếng sườn cuối cùng, nghe lời nàng nói thì thoáng do dự, cuối cùng vẫn đưa bát ra.

Dẫu vậy, hắn vẫn chưa hoàn toàn xem nàng là nha hoàn thân cận, lời nói mang theo vài phần khách khí:

“Đa tạ.”

Bạch Họa nhoẻn miệng cười, ôm bát chạy ra ngoài. Khi trở vào, nàng không vội đưa cho hắn, mà đứng nguyên tại chỗ, đôi mắt chăm chú nhìn hắn, rõ ràng mang ý chờ đợi.

Ninh Quyết ngẩng đầu, vẻ mặt mang theo nghi hoặc.

Bạch Họa đối mắt với hắn, mỉm cười hỏi:

“Công tử thấy sườn ta làm có hợp khẩu vị không?”

Đã ăn hết sạch một bát, đáp án vốn dĩ đã rõ ràng, nhưng nàng vẫn cố tình hỏi một câu, chỉ mong lưu lại chút ấn tượng, dù có phí công tốn sức, cũng không thể để trôi qua vô ích.

Ninh Quyết không trả lời, chỉ im lặng nhận lấy bát, cúi đầu tiếp tục dùng bữa, dường như không nghe thấy lời nàng.

Nụ cười trên mặt Bạch Họa cứng lại, không dám hỏi thêm, ánh mắt cũng trở nên ảm đạm.

Nàng âm thầm tự nhủ: vẫn nên từ từ tiến từng bước, hiện tại chưa thể quá đắc ý, giữ đúng phận sự là an toàn hơn cả.

Nàng lặng lẽ cùng Ninh Quyết ăn một lúc nữa, nhưng tâm trí sớm đã không còn ở trên bàn ăn, một lòng suy nghĩ làm sao mới có thể vượt qua khảo nghiệm hôm nay.

Khảo nghiệm “trung thành” rốt cuộc là cần tới mức độ nào mới xem là đủ?

Tang Phàm chưa từng nói rõ tiêu chuẩn. Là phải tận tâm tận lực chăm lo cuộc sống thường nhật? Hay là không rời không bỏ, đồng cam cộng khổ? Hoặc phải trung thành hộ chủ, cam lòng hy sinh?

Những điều ấy đều cần thời gian để chứng minh, đâu thể một sớm một chiều. Rõ ràng đề mục của Tang Phàm từ đầu đã có chỗ sơ hở.

Khó quá...

Bạch Họa buồn bã cúi đầu, uống canh sườn ngọt thanh, càng uống càng không thấy vị gì.

Nàng đang ngẩn người, Ninh Quyết đột nhiên mở miệng:

“Vì sao sắc mặt ngươi mệt mỏi như thế?”

Bạch Họa giật mình:

“Ta...”

Chẳng lẽ cảm xúc trên mặt nàng rõ ràng đến vậy?

Nàng ngơ ngác trong chớp mắt, rồi nhanh chóng tỉnh táo, che giấu cảm xúc, ngẩng đầu nhìn Ninh Quyết, vội vàng phủ nhận:

“Không, không có.”

Ninh Quyết không làm khó, ngược lại trả lời câu hỏi lúc trước của nàng:

“Ăn rất ngon.”

Bạch Họa kinh ngạc:

“Cái gì ngon?”

Chuyện ấy không phải đã qua rồi sao?

Ninh Quyết hỏi ngược:

“Người uể oải vì chuyện đó đúng không?”

Không phải, Bạch Hoạ nghĩ thầm, ngoài miệng lại gật đầu lia lịa:

“Phải.”

Ninh Quyết lộ vẻ “quả nhiên là thế”, hiếm khi có chút nhẫn nại, lặp lại một lần:

“Trù nghệ của ngươi rất khá, đừng khiến ta thất vọng.”

Bạch Họa vừa kinh ngạc vừa vui mừng, nhẹ nhàng đáp lời, giọng nói ân cần đúng mực:

“Nếu công tử thích, lúc nào A Bồng cũng có thể nấu, đảm bảo hương vị, cũng đảm bảo phân lượng.”

Ninh Quyết “ừ” một tiếng, cúi đầu tiếp tục ăn, sắc mặt có phần không tự nhiên. Rồi chợt nhớ ra điều gì, hắn lập tức bổ sung:

“Đợi ngươi thông qua khảo nghiệm hãy nói tiếp.”

“Vâng, công tử.”

Bạch Họa chăm chú nhìn hắn, bất kể là ánh mắt hay nét mặt của nàng đều mang theo vẻ cảm kích chân thành. Chỉ tiếc rằng lần này, Ninh Quyết đã không còn nhìn nàng nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play