Ninh Quyết rũ mắt, giơ tay ra. Bạch Họa hiểu ý, vội vàng phối hợp, đem bình dược men gốm xanh lục đưa qua.

Nào ngờ Ninh Quyết không buồn nhìn, trực tiếp nắm lấy bình dược, giữ chặt trong lòng bàn tay, không để nàng đụng vào nữa. Hắn khép mắt, chau mày, giọng lạnh nhạt cất lên:

“Làm càn.”

Bạch Họa rùng mình, lập tức cúi đầu, không dám mở miệng.

Trước nay, luôn là Tang Phàm đối với nàng khó xử, lời nói lạnh nhạt, còn Ninh công tử vẫn giữ vẻ ôn hòa, chưa từng nặng lời. Nay đột nhiên bị trách, nhất thời nàng không kịp thích ứng. Huống hồ, nàng là vì cứu người, hoàn toàn không mang tư tâm, lại bị quở trách, trong lòng khó tránh khỏi uất ức.

Tuy tủi thân, nhưng ngoài miệng nàng vẫn phải dịu giọng nhận lỗi:

“A Bồng biết sai, về sau không dám tự ý vượt khuôn phép, chưa được công tử cho phép, quyết không làm bừa.”

Ninh Quyết không tiếp tục trách cứ, chỉ rũ mắt, thử co nắm năm ngón tay phải, lại cảm thấy tê dại vô lực, hắn bất giác thở dài, thần sắc thoáng hiện vẻ suy sụp:

“Giúp ta lấy bình sứ ở tầng hai bên trái, lọ thứ ba.”

Bạch Họa nghe vậy, chần chừ một chút rồi gật đầu, đi đến giá gỗ, theo lời tìm kiếm, quay đầu xác nhận:

“Là bình men trắng, trên thân có khắc hoa cỏ?”

“Đúng.”

Bạch Họa mang bình thuốc về, hai tay dâng lên. Ninh Quyết dùng tay trái tiếp lấy, liếc mắt xem qua, định tự mình thoa thuốc. Nhưng tay trái vụng về không thuận, động tác chậm chạp.

Bạch Họa thấy thế, muốn tiến lên hỗ trợ, nhưng vừa rồi mới bị trách mắng, giờ phút này đành ngập ngừng, lo lắng nếu tự tiện mở miệng sẽ khiến hắn thêm phiền, ngược lại hại đến kế hoạch lâu dài của nàng.

Đang lúc nàng còn do dự, Ninh Quyết đã xảy ra biến cố.

Không rõ đau đớn từ đâu kéo đến, hắn nhíu mày, thân mình khom xuống, bàn tay lệch khỏi miệng vết thương, khiến thuốc bột nghiêng đổ. Một nửa thuốc không chạm được tới vết thương, ngược lại rơi đầy lên đệm giường.

Bạch Họa nhìn không đành, dù gì nàng cũng đang muốn làm tròn thân phận nha hoàn, đây là lúc nên ra tay.

Nàng khẽ khom người, nhẹ giọng nói:

“Công tử giao cho ta, để ta làm.”

Ninh Quyết không đáp, cũng không cự tuyệt, chỉ khép hờ mắt, lông mày lay động, bên thái dương mồ hôi túa ra, rõ ràng đã đau đến cực hạn.

Bạch Họa bạo gan đưa tay, nhanh nhẹn đoạt lấy bình thuốc từ hắn, không nói lời nào, cẩn thận rắc thuốc lên vết thương.

Ninh Quyết để mặc nàng, nhắm mắt lại, điều chỉnh hơi thở.

Thuốc cần rắc ba lượt, mỗi lượt cách nhau một khoảng thời gian. Đại khái nửa canh giờ trôi qua, hai tay Bạch Họa tê dại, rốt cuộc cũng hoàn tất việc băng bó cuối cùng.

Nàng nhìn bình men trắng trong tay, thuận miệng hỏi:

“Công tử, thuốc hôm nay dùng được không? Hôm qua dùng bình màu xanh, thương thế không những không lành mà còn trầm trọng thêm, nhỡ hôm nay lại…”

“Lần này không sai.” Ninh Quyết thản nhiên trả lời, trên mặt lộ vẻ mệt mỏi, nghiêng mình nằm xuống, định nghỉ ngơi.

Bạch Họa đứng yên tại chỗ, nghiền ngẫm câu nói kia, trong lòng dấy lên nghi hoặc.

“Lần này không sai”, tức là lần trước đã sai? Hắn rõ ràng biết là thuốc sai, vẫn cố ý dùng lên người, khiến vết thương thối rữa, đau đớn không kể xiết. Rốt cuộc là vì sao?

Nàng nghĩ mãi không ra, cảm thấy có điều gì đó quái lạ, nhưng phân tích thế nào cũng không tìm được mối liên quan với việc nàng tiếp cận Ninh Quyết, giúp biểu ca thăm dò kiếm pháp. Tựa như có điều quan trọng bị nàng bỏ qua.

Mang tâm sự nặng nề, ánh mắt Bạch Họa dời về phía giường. Giờ phút này, lồng ngực Ninh Quyết đã phập phồng bình ổn, hô hấp nhẹ nhàng. Nàng muốn vươn tay sờ thử trán hắn, lại không dám mạo phạm, đành thôi.

Do dự chốc lát, nàng xoay người tìm khăn sạch, cúi mình giúp hắn lau mồ hôi trên trán và thái dương, tự thấy đây là việc nha hoàn nên làm.

Ninh Quyết không phản ứng, ngủ rất nhanh.

Bạch Họa gấp khăn lại, thu dọn lọ thuốc cùng gạc máu đã thay, định mang đi vứt bỏ. Nàng xoay người, mới bước được vài bước, phía sau liền truyền đến một tiếng nói khẽ, mang theo hơi thở mỏi mệt:

“Đa tạ.”

Giọng nói rất nhẹ, âm sắc mát lạnh như trăng chiếu suối ngầm, vang vọng trong gian phòng tĩnh mịch, dường như ngân lên những gợn sóng dưới ánh trăng ngoài cửa sổ.

Hóa ra Ninh Quyết chưa ngủ.

Bạch Họa kinh ngạc quay đầu, thấy hắn không biết từ lúc nào đã nghiêng người, ánh mắt cùng nàng chạm nhau.

Nàng nhất thời căng thẳng, vội xua tay nói:

“Không cần đâu, đều là việc A Bồng nên làm.”

Lẽ ra nói đến đây liền dừng là vừa, nhưng có lẽ do một tiếng “đa tạ” kia khiến nàng bỗng thêm dũng khí, Bạch Họa cất giọng dò hỏi:

“Công tử, việc ta vừa làm, có tính là ‘trung thành’ không?”

Nếu có thể nhờ vậy qua được cửa khảo nghiệm thứ tư, thì bao vất vả đêm nay cũng xem như đáng giá.

Ninh Quyết nghe thế, khóe môi hơi cong, dù chỉ rất nhẹ, nhưng dung nhan tuấn tú phút chốc như hòa tan băng tuyết, còn đáy mắt vẫn ẩn giấu sát khí mơ hồ:

“Chuyện đêm nay, ngươi dám nói ra nửa chữ, ta tuyệt không dung tha.”

Từng lời rành rọt khiến Bạch Họa chấn động. Giang hồ đồn đãi hắn là kiếm khách mặt lạnh, tính tình thất thường, hôm nay nàng mới thật sự cảm nhận được.

Nàng lập tức gật đầu, chân thành cam đoan:

“Không đâu, ta đảm bảo ra khỏi cửa này sẽ lập tức quên sạch mọi chuyện tối nay.”

Ninh Quyết khẽ “ừ”, lại cảnh cáo thêm:

“Về sau chưa có lệnh của ta, không được tùy tiện động đến bình dược. Nếu lỡ đụng phải độc, ngươi tự chuốc lấy họa.”

Bạch Họa bị dọa sợ, cụp mắt đáp:

“Vâng, A Bồng nhớ kỹ.”

Ninh Quyết thu lại khí thế, giọng nói ôn hòa:

“Trên giá gỗ có lư hương hình chim nhạn bằng đồng, mang lại đây châm lên.”

Bạch Họa quay đầu nhìn, quả nhiên thấy một chiếc lư hương nhỏ. Nàng khó hiểu:

“Công tử muốn điểm hương sao?”

Ninh Quyết đáp:

“Cả phòng toàn mùi máu tanh, nếu ngươi chịu không nổi thì điểm chút hương Tô Hợp, cho dễ ngủ.”

Bạch Họa thoáng bất ngờ, lẩm bẩm nói:

“Đa tạ công tử.”

Nàng ôm lư hương ra ngoài, rón rén đóng cửa phòng lại, sau đó quay về chính thất, nằm xuống sạp nhỏ.

Dẫu đã nhắm mắt, nhưng hình ảnh đôi mắt lạnh lùng khi cảnh cáo của Ninh Quyết vẫn chưa tan biến, khiến nàng sợ chưa nguôi.

Hai ngày trước ở chung không đến nỗi khó chịu, khiến nàng sinh ra ảo giác, cho rằng Ninh Quyết ôn hòa, dễ tiếp cận, thậm chí còn vì nàng mạo mỹ mà sinh lòng thương hoa tiếc ngọc.

Nay mới hiểu ra, là do nàng chưa thật sự chạm vào vảy ngược của hắn.

Ninh Quyết là người có bí mật, có giới hạn, là một kẻ nguy hiểm. Đặc biệt khi lạnh lùng nhìn, áp lực khiến người nghẹt thở.

Nhiệm vụ gian nan, con đường phía trước lại càng dài.

Sau này, nàng tuyệt không thể sơ suất nữa. Chỉ mong sớm ngày thăm dò được kiếm chiêu của hắn.

Trằn trọc khó ngủ, Bạch Họa thở dài, đứng dậy mặc thêm áo, mang giày đến bên bàn, châm lửa đốt lư hương đồng hình chim nhạn, rồi mới quay về nằm xuống.

Chẳng bao lâu, trong mơ hồ nàng ngửi thấy một làn hương thanh nhã thoảng qua.

Tuy không cảm thấy mình có dính mùi máu, nhưng mùi hương ngọt nhẹ kia lại khiến lòng nàng dịu xuống. Từng chút một, nàng an tâm chìm vào giấc ngủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play