Tang Phàm rời khỏi, trong nhà lập tức yên tĩnh hơn hẳn.
Bạch Họa cùng Ninh Quyết vốn chưa quen thân, ít lời qua tiếng lại, nàng không rõ vị Ninh công tử kia nghĩ thế nào, liệu có quen với việc cùng một người xa lạ chung mái hiên hay không. Còn nàng thì tâm trạng phức tạp, nửa phần e dè, nửa phần vì mục đích riêng nên thầm mang áy náy.
Vốn tính nàng trầm lặng, ít nói, không giỏi bày trò. Nếu cưỡng ép giả vờ thân thiết, chẳng những không giống, trái lại còn dễ sinh nghi ngờ. Cho nên lúc chỉ có hai người, không nói gì mới là cách hành xử tự nhiên nhất.
Nàng hết sức thuyết phục bản thân nhập vai, tận lực đặt mình vào thân phận nha hoàn thân cận bên người Ninh Quyết, như vậy khi đối diện hắn mới có thể miễn cưỡng đè nén được sự ngượng ngùng vì nam nữ khác biệt, miễn cưỡng giữ được tự nhiên.
Ninh Quyết tắm rửa xong, chuẩn bị trở về phòng nghỉ. Khi ngang qua nàng cũng không mở miệng, chỉ đi thẳng bước.
Bạch Họa chủ động đứng dậy, cất giọng dò hỏi:
“Công tử có cần A Bồng hỗ trợ tháo đai áo?”
Ninh Quyết sững lại, quay đầu liếc nàng, thần sắc thoáng mất tự nhiên, lắc đầu nói:
“Không cần. Về sau cũng không cần hỏi lại, ta không cần.”
Nói rồi lập tức rảo bước bỏ đi.
Bạch Họa nhẹ thở ra một hơi. Nàng vốn dĩ cũng không thực sự mong được gọi đến hầu hạ, chỉ là diễn trò không thể qua loa. Không có gì để học theo, nàng đành bắt chước bộ dạng tiểu Vưu khi trước hầu hạ nàng, mỗi ngày đều lễ phép hỏi một câu, tỏ chút quan tâm.
Lần đầu mở miệng, nàng đỏ mặt đến muốn độn thổ, bị Ninh Quyết lạnh lùng từ chối thì càng thêm xấu hổ. Nhưng nay đã ba ngày trôi qua, ba lần hỏi đều bị từ chối, nàng cũng dần quen.
Ánh nến trong phòng đã tắt. Bạch Họa không dám quấy rầy Ninh Quyết nghỉ ngơi, rón rén vào phòng tắm trúc, đơn giản rửa qua một lượt, rồi mới nhẹ nhàng nằm lên chiếc sập nhỏ trong chính thất, cố không phát ra tiếng động.
Dẫu đã mỏi mệt cả ngày, nhưng đến lúc này nàng lại không buồn ngủ là bao.
Giường nhỏ chật hẹp, mỗi lần xoay người nàng đều phải cố hết sức, không dám cựa mình mạnh.
Nàng chợt nhớ tới đề mục Tang Phàm để lại trước khi đi: “trung thành”. Tuy có chủ đề, lại chẳng đưa ra yêu cầu cụ thể, chỉ bảo nàng tự mình suy nghĩ, tùy tình huống rồi hành động, càng khiến việc thêm phần khó xử.
Trung tâm…
Nếu không có người chứng minh, làm sao tỏ rõ trung thành? Không thể không nói, Tang Phàm quả thật rất biết cách làm khó người.
Bạch Họa cố gắng dụ bản thân chìm vào giấc ngủ. Mí mắt vừa hơi trĩu xuống, chợt nghe từ phòng ngủ bên trong truyền đến một tiếng rên lạ, dường như đang cố nén đau đớn.
Nàng lập tức giật mình tỉnh táo, buồn ngủ tiêu tán sạch, nín thở lắng nghe.
Từ đầu nàng đã muốn tìm hiểu thương thế của Ninh Quyết, giúp hắn thay thuốc là biện pháp tốt nhất để dò xét tình trạng. Tuy tối qua đã từng thay qua một lần, nhưng khi đó nàng bị máu dọa cho đầu váng mắt hoa, gắng gượng lắm mới băng bó xong, còn đâu tâm trí chú ý tới chi tiết?
Nếu hôm nay có cơ hội nữa, nàng nhất định sẽ bình tĩnh hơn, cố nhớ kỹ mọi đặc điểm của vết thương. Đến khi có thể liên hệ với biểu ca dưới núi, sẽ lập tức báo tin.
Trong lòng đã có chủ ý, Bạch Họa liền đứng dậy, chỉnh lại y phục, tiến tới trước cửa phòng ngủ, giơ tay gõ nhẹ.
“Ninh công tử, người ổn chứ? Có phải vết thương lại tái phát?”
Trong phòng không có tiếng đáp, yên ắng lạ thường. Dường như tiếng rên vừa rồi chỉ là ảo giác.
Nàng chờ một lát, lại gọi thêm, vẫn không có ai hồi đáp.
Bạch Họa không tin bản thân nghe nhầm. Tiếng rên vừa rồi rõ ràng chân thật, không thể là mộng ảo. Nàng chần chừ hồi lâu, cuối cùng vẫn duỗi tay đẩy cửa bước vào.
Cửa không khóa.
Không rõ là do Ninh Quyết hoàn toàn không phòng bị nàng, hay hắn vốn không thèm đề phòng.
Trong phòng tối đen, chỉ có ánh trăng qua cửa sổ chiếu mờ mờ, miễn cưỡng soi rõ một bóng người phủ phục trước giường.
“Ninh công tử?”
Bạch Họa bước tới gần, xác nhận người nọ đúng là Ninh Quyết.
Ánh trăng nghiêng rọi, bóng sáng nhàn nhạt in lên nửa gương mặt hắn, càng làm nổi bật ngũ quan sắc sảo, đặc biệt là sống mũi cao thẳng như tạc.
Không rõ hắn ngã ngồi xuống đất từ lúc nào. Lúc này trán đầy mồ hôi, mắt nhắm nghiền, ngực phập phồng thở dốc, thần sắc vô cùng yếu ớt, sắc mặt trắng bệch không chút huyết sắc, dưới ánh trăng càng thêm tiều tụy.
Bạch Họa kinh hoảng, theo bản năng không phải lui bước, mà đưa tay lên sờ trán hắn.
Quả nhiên giống như nàng đoán, trán nóng như lửa. Hắn đang phát sốt, hơn nữa không phải cơn sốt thường, giống như cố nhẫn nhịn một cơn đau dữ dội, môi run rẩy, mồ hôi lạnh chảy ròng, hoàn toàn không giống phong hàn thông thường.
Bạch Họa nhất thời luống cuống, trong lòng đấu tranh dữ dội. Có một thoáng, nàng nghĩ đến việc mặc kệ, nếu cứ để mặc hắn chịu đựng, nói không chừng sẽ khiến nguyên khí hắn đại thương, có lợi cho biểu ca.
Như thế, không cần nàng tiếp tục giả bộ lấy lòng, không cần lo bị phát hiện thân phận, càng không cần thấp thỏm diễn kịch suốt ngày, mọi chuyện đều được giải quyết êm đẹp.
Nàng thu tay về, sắc mặt trầm tĩnh, toan xoay người rời đi.
Nhưng ngay khi bước chân vừa động, sau lưng lại vang lên một tiếng rên khẽ, thân thể nàng như bị điểm huyệt, đứng yên không thể cất bước.
Chết tiệt, nàng vẫn là người mềm lòng, chẳng biết tự lượng sức, không thể làm kẻ thấy chết không cứu.
Nàng thuyết phục bản thân: nếu Ninh Quyết thực sự có mệnh hệ gì, ngày mai Tang Phàm trở lại, nàng sao có thể toàn thân lui đi? Nàng ra tay cứu giúp, cũng là vì lo cho chính mình, hoàn toàn không phải vì lòng tốt.
Lý do này miễn cưỡng có thể chấp nhận.
Bạch Họa thở dài một tiếng, lần nữa trở lại, khom lưng đỡ lấy cánh tay lành lặn của Ninh Quyết, cố gắng dìu hắn.
Ninh Quyết gắng sức phối hợp, nàng mới miễn cưỡng đưa được hắn ngồi lên giường.
Sau một hồi luống cuống, nàng nhìn cánh tay phải hắn, miệng vết thương đã rỉ máu tươi, nhuộm ướt cả vạt áo.
Bạch Họa mím môi, cảm giác choáng váng lại ập đến. Nàng vội nhắm mắt, ép bản thân bình tĩnh.
Nghĩ tới lọ thuốc bột Ninh Quyết giao cho hôm qua: men gốm màu lục, thuốc màu trắng, nàng nhớ kỹ hình dáng, lập tức chạy đến giá đồ tìm kiếm.
Không bao lâu đã thấy, nàng liền mang thuốc trở lại mép giường. Nàng cố nén cơn sợ, cắt ống tay áo bên phải của hắn.
Miệng vết thương ghê rợn, rõ ràng đã từng băng bó, giờ lại lở loét, máu mủ lẫn lộn. Chỉ một ngày đã trở nặng như vậy, không rõ nguyên do.
Nhưng giờ không phải lúc nghĩ nhiều. Thấy sắc mặt Ninh Quyết tái nhợt, môi run không ngừng, nàng chỉ mong có thể giúp hắn giảm bớt thống khổ.
Nàng nghiêng lọ thuốc, vừa định đổ ra, thì Ninh Quyết bỗng mở mắt, miễn cưỡng nghiêng người né tránh.
Ánh mắt hắn khóa chặt nàng, tựa hồ đã hồi thần, khàn khàn chất vấn:
“Ngươi làm gì?”
Đầu ngón tay Bạch Họa run nhẹ, nghe ra sự bất mãn trong lời hắn, vội vàng giải thích:
“Công tử ngã xuống đất, ta nghe được động tĩnh mới đến hỏi thăm. Thấy công tử hôn mê, ta không biết xử trí ra sao, nên muốn dùng thuốc hôm qua công tử giao, thay người bôi thuốc giảm đau. Không tin công tử xem thử, có phải lọ này không?”