Đối diện với ánh mắt lên án của Tang Phàm, thần sắc Ninh Quyết vẫn bình đạm, chỉ nhàn nhạt bổ sung một câu:
“Trong thôn, mấy đứa trẻ kia lại càng bướng bỉnh, phạm vi hoạt động ngày càng mở rộng. Nếu lên núi chơi, lỡ đụng phải cơ quan, chúng ta sao có thể ăn nói?”
Lời này tạm xem như miễn cưỡng hợp lẽ.
Tang Phàm hít sâu một hơi, miệng cười nhưng lòng không cười, hỏi lại:
“Vậy cửa thứ hai là gì?”
Ninh Quyết buông thìa hương, ngón tay tùy ý tựa vào vành lư hương, trầm ngâm một lát rồi rũ mắt đáp:
“Can đảm.”
Tang Phàm nhẫn nại tính khí, tiếp tục lắng nghe.
Ninh Quyết thong thả giảng giải:
“Ta sai nàng giết một con gà, làm cho ta ăn. Vốn là muốn bớt việc, khảo nghiệm đồng thời cả gan dạ và tay nghề bếp núc. Nào ngờ nàng không dùng được sức.”
Tang Phàm nhướng mày:
“Nàng không giết nổi gà?”
Nếu không giết được thì sao có thể lưu lại? Nhưng nếu đã giết, vì cớ gì lại nói là không dùng được sức?
Khuôn mặt Ninh Quyết thoáng hiện nét bất đắc dĩ, chậm rãi đáp:
“Nàng cầm đao cố sức rượt gà đến mệt lả, vẫn không đuổi kịp. Cuối cùng vất vả lắm mới tóm được cánh nó, thì lại bị tiếng gà kêu dọa suýt khóc. Lăn lộn nửa ngày, động tĩnh lớn đến nỗi kinh động cả thôn dân. Người càng tới đông, nàng càng không dám hạ thủ. Nhưng dân làng chất phác nhiệt tình, thấy thế không nói hai lời, liền xông lên giúp nàng giết gà. Việc phát triển đến thế, quả thực nằm ngoài dự liệu.”
Tang Phàm hỏi:
“Rõ ràng là gian lận như vậy, ngươi lại tính cho nàng qua?”
Ninh Quyết trầm ngâm chốc lát, không trả lời ngay.
Tang Phàm bị chọc giận tới bật cười, chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong phòng, lúc sau vung tay đập một cái lên bàn, trịnh trọng chỉ ra đủ loại tai họa ngầm nếu lưu nữ nhân kia, nhất quyết muốn lay chuyển Ninh Quyết, ngăn hắn khỏi một lần hồ đồ.
Ninh Quyết cũng không nhiều lời biện giải, chỉ thản nhiên nói bản thân sẽ có an bài ổn thỏa, dáng vẻ rõ ràng không để tâm.
Tang Phàm không cam lòng, quyết không chịu để yên như thế, nói lời sắc bén:
“Nàng giả bộ rõ ràng đến vậy, sao lại không dám giết một con gà? Rõ ràng mang theo võ công, lại cứ ra vẻ yếu ớt như liễu trước gió, hở một chút liền đỏ mắt khóc lóc, chẳng qua là mượn cớ tranh thủ đồng tình của ngươi thôi.”
Ninh Quyết đáp:
“Nàng quả thực không biết võ nghệ.”
Tang Phàm tức giận hỏi lại:
“Mắt ta không bằng mắt ngươi?”
Ninh Quyết khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn, không muốn hồi đáp câu hỏi vô nghĩa ấy.
Tang Phàm nhịn không nổi nữa, giọng cũng cao vút:
“Vì sao ngươi cứ nhất định phải lưu nàng lại? Chẳng lẽ chỉ bởi vì nàng lớn lên xinh đẹp? Được, điểm này ta thừa nhận, nàng quả là có dung mạo thoát tục như tiên. Nhưng Ninh Quyết ngươi từ khi nào là hạng người háo sắc?”
Ninh Quyết nói:
“Không phải ta nhất định muốn lưu, chẳng qua là cho nàng một cơ hội. Về phần nàng có thể đạt được những khảo nghiệm kế tiếp hay không, vẫn chưa biết.”
Tang Phàm khoanh tay, ngữ khí khinh thường:
“Ta muốn ở lại xem nàng rốt cuộc làm sao vượt qua cửa ải. Nếu ngươi thiên vị, xử trí bất công, ta nhất định không bỏ qua."
Ninh Quyết gật đầu, hứa hẹn để hắn tận mắt chứng kiến.
Kỳ thực Ninh Quyết tự nhận mình chưa từng nương tay. Vừa rồi kể ra chỉ là một phần, còn vài điều hắn không muốn tiết lộ với người ngoài.
Thực tế, can đảm chân chính của nàng được thể hiện vào đêm qua.
Lúc đó vết thương cũ của hắn tái phát, đau đớn vô cùng, kinh động đến nàng. Nàng chẳng những không sợ, còn trấn định xử trí, thản nhiên giúp hắn bôi thuốc, băng bó cánh tay đầy máu.
Sự ung dung ấy chính là can đảm. Bởi vậy cửa thứ hai, hắn chấm cho nàng thông qua.
Ngoài cửa sổ trăng tròn treo cao, trên ngọn cây lá khô lay động, giờ đã không còn sớm.
Tang Phàm ngáp liền mấy cái, mắt lim dim, lười biếng đi tới cửa thư phòng, thuận tay đẩy.
Một tiếng kẽo kẹt vang nhẹ, hắn vừa bước ra đã thấy ngay khuôn mặt hắn không ưa đang ngồi đối diện.
Tuy vị trí nàng ngồi đã đủ xa, không hề cản trở gì, nhưng Tang Phàm vẫn không nhịn được nổi giận vô cớ, trong lòng bốc hỏa. Nhìn kỹ nơi nàng ngồi, hắn càng thêm khó chịu.
Đó vốn là chỗ hắn tạm ngủ khi lưu ở viện trúc, giường cùng chăn đều do chính tay hắn mua. Hiện giờ lại bị tu hú chiếm tổ.
Vốn dĩ đã có sẵn oán khí, nay càng khó đè nén.
Tang Phàm quay đầu nhìn Ninh Quyết, giọng uất ức bộc phát:
“Nàng ở đây, đêm nay ta ngủ chỗ nào?”
Vấn đề quả là nan giải.
Ninh Quyết nghiêm túc cân nhắc, tự nhận mình không thiên vị, chỉ dựa theo tình thế trước mắt đưa ra phương án hợp lý nhất:
“Viện trúc chật hẹp, chứa ba người chật vật. Chi bằng đêm nay ngươi tạm xuống núi một chuyến?”
Muộn như thế này mà đuổi một nữ tử đơn độc xuống núi, quả là không hợp tình hợp lý, còn với Tang Phàm thì cũng chỉ là thêm vài bước chân.
Nghe vậy, Tang Phàm nghẹn họng, miệng mấp máy hồi lâu, tức đến mức một lời cũng không thốt ra nổi.
Hắn không dám giận Ninh Quyết, chỉ biết chọn kẻ mềm để bóp, thế là quay đầu hung dữ trừng mắt nhìn Bạch Họa, ánh mắt đầy rẫy uy hiếp.
Như thể đang nói: ngươi cái đồ yêu nghiệt!Bạch Họa cúi đầu, không dám nhiều lời.
Chỉ là trong lòng không khỏi ấm ức thầm nghĩ: Có bản lĩnh thì ngươi trút giận với Ninh công tử đi. Chỉ biết hù dọa nữ tử yếu đuối như ta, có gì hay ho?