Tang Phàm lạnh mặt hừ một tiếng, phất tay áo trở về phòng, Ninh Quyết không nói một lời, lặng lẽ đi theo.
Hai người một trước một sau tiến vào thư phòng, dường như muốn đơn độc đàm thoại. Bạch Họa vừa muốn tới gần thì cửa phòng đã bị Tang Phàm dùng sức đóng sầm lại, phát ra tiếng vang trầm đục, lực đạo lớn đến mức khiến nàng không dám tùy tiện lại gần, sợ bị chán ghét.
Nàng hiểu ý, chủ động tị hiềm, lặng lẽ lui ra vài bước, xoay người đi về chính thất thu dọn bát đũa, chuẩn bị rửa sạch.
Hôm nay tuy vất vả, nhưng cũng may cục diện đã mở ra. Nếu sau này có thể thuận lợi lưu lại, sẽ có cơ hội từ từ khuếch trương thế đứng, nhu hòa mà thâm nhập, không để lại dấu vết. Nếu nóng lòng cầu thành, chỉ sợ phản tác dụng, hỏng việc trong gang tấc.
Bạch Họa ăn mặc đơn bạc, ngồi xổm bên lều ngoài viện múc nước rửa bát.
Gió đêm se lạnh, từng trận quét qua, phất tung một góc xiêm y màu lam nhạt của nàng. Hai tay nàng đã ngâm trong nước lạnh khá lâu, không khỏi khẽ rùng mình một cái.
Nhưng cũng không còn cách nào khác. Nơi Ninh công tử cư ngụ vốn không lớn, chỉ có bốn gian phòng nhỏ, trừ một gian phòng ngủ hơi rộng, cùng thư phòng và phòng tắm, còn lại chỉ có chính thất dùng để đặt giường nệm và bàn ghế ăn cơm.
Mấy ngày nay, nàng tạm ngủ trên giường nệm trong chính thất, miễn cưỡng xem như có chỗ đặt thân. Nhưng không gian thừa không đủ, căn bản không thể kê thêm bếp lò. Vì vậy, mỗi khi muốn nhóm lửa nấu cơm hay rửa bát rửa chén, đều chỉ có thể ra ngoài lều tranh trong viện.
Thời tiết ấm áp thì thôi, nếu gặp lúc mưa gió, chẳng những nhóm lửa khó khăn, tắm rửa cũng dễ bị cảm lạnh.
May mắn dạo gần đây đều là ngày nắng, đầu thu chưa đến mức quá lạnh, bằng không nàng dẫu có cắn răng chịu đựng, e rằng cũng không chống đỡ nổi.
Thu dọn xong, Bạch Họa đem bát đĩa xếp vào tủ, rửa tay lau khô, thoáng nhìn các đốt ngón tay đã đỏ ửng, đầu ngón tê buốt cứng đờ, không khỏi khẽ thở dài.
Lều tranh dưới ánh đèn lặng lẽ, gió thu hiu hắt lùa tới, làm tà váy lay động, tóc tai rối loạn. Lá vàng lác đác phủ đầy góc viện, ngày mai muốn quét dọn sạch sẽ e cũng lại vất vả một phen.
Đột nhiên, trong lòng nàng dâng lên một cảm xúc uất ức không rõ tên, Bạch Họa hít sâu một hơi, giơ tay quạt quạt trước khóe mắt, ngẩng đầu cố gắng không để nước mắt rơi xuống.
Ánh mắt nàng hướng lên bầu trời đêm, nhìn từng vì sao lấp lánh, ngẩn ngơ tự hỏi: chẳng rõ phụ mẫu ở nơi nào, có phải cũng hóa thành hai ngôi sao, âm thầm bảo hộ nàng.
Nàng nhớ tới thân huynh đang lưu lại kinh thành. Hai người đã lâu chưa gặp, thư từ cũng bặt vô âm tín. Không biết hiện tại huynh ấy có còn vùi trong nỗi u sầu khi bị biếm chức, hay đã phấn chấn trở lại? Tẩu tẩu cùng chất nữ giờ ra sao, có được yên ổn không?
Càng nhớ đến thân nhân, đáy lòng nàng càng thêm chua xót. Bạch Họa đưa tay áo chấm nhẹ khóe mắt, khẽ than một tiếng rồi lặng lẽ quay trở vào phòng.
Thư phòng vẫn còn ánh nến, nàng không dám tùy tiện lại gần, chỉ rón rén rót một chén trà nóng để sưởi tay, sau đó tìm chiếc ghế nhỏ xa thư phòng nhất mà ngồi, lặng lẽ uống trà, toàn bộ hành động đều giữ lễ phép, không quấy rầy ai.
Trong thư phòng, ánh nến chập chờn lay động, bóng hai người cao gầy in rõ trên vách.
Giờ trời đã sẫm tối, vừa điểm giờ Tuất, màn đêm buông xuống hoàn toàn.
Tang Phàm chậm rãi uống xong chén trà hoa cúc, lửa giận trong lòng cũng vơi đi vài phần, mới mở miệng hỏi:
“Không phải hôm nay nàng mới đến phải không? Mấy ngày trước ngươi đã khảo nghiệm nàng những gì?”
Ninh Quyết đứng trước bàn, khom lưng châm thêm hương liệu vào lư hương, động tác tinh tế chuyên chú. Hắn không dừng tay, thong thả đáp:
“Hôm nay là ngày thứ ba. Ngày đầu ta khảo nghiệm thể lực, bảo nàng múc đầy lu nước trong phòng tắm, nàng đáp ứng.”
Tang Phàm hừ lạnh:
“Thân thể nàng gầy yếu như thế, cũng có sức gánh nước sao?”
Ninh Quyết nói:
“Đi một lượt tất nhiên không được, nhưng nàng biết thay đổi cách làm, dùng thùng nhỏ, từ viện xuống khe đá, đi đi về về năm lượt, phí không ít công sức, rốt cuộc cũng đổ đầy được một lu nước. Trong thời gian quy định hoàn thành, cửa đầu xem như qua.”
Từ khe đá lên viện là một đoạn đường núi không ngắn, ngày thường rất ít dân trong thôn đi lại. Không phải vì Ninh Quyết bá đạo hạn chế dân chúng, mà là quanh đỉnh núi không có gì quý hiếm, chỉ có thỏ rừng, nhưng thỏ ở chợ bán cũng rất rẻ, dân chúng không muốn phí công trèo núi đi săn.
Lâu ngày thành lệ, con đường lên núi ấy liền thành nơi luyện kiếm thường ngày của Ninh Quyết. Hắn cùng Tang Phàm bố trí không ít kỳ cảnh và ám cọc phòng bị, để ngừa kẻ gian lén lút tới gần.
Từ suối lên viện, chỉ có một đường mòn hẹp là lối thường dùng, nhưng đó là đường vòng, nếu quen địa hình, có thể đi xuyên qua rừng cây, sẽ rút ngắn được phân nửa quãng đường.
Nữ nhân kia mới tới núi Hiện Dương, không quen đường lối, nếu muốn tiết kiệm sức, rất có thể sẽ chọn đi đường nhỏ.
Tang Phàm nheo mắt, chợt nghĩ đến cơ quan trên đường bị hủy hôm nọ, tức thì giận dữ quát lên:
“Ninh Quyết! Đừng nói với ta là ngươi sợ nàng bị thương nên tự tay cắt đứt toàn bộ ám cọc và cơ quan chúng ta bố trí? Khi trước chúng ta tốn bao công phu mới làm xong đấy."
Thanh âm có chút cao, vang cả gian phòng.
Ninh Quyết khẽ nhíu mày, cảm thấy việc đó cũng không đến mức khiến Tang Phàm phản ứng kịch liệt như vậy, giọng điệu vẫn bình đạm:
“Nếu có thể tránh, vì sao phải để người vô tội bị hại?”
Tang Phàm nghẹn lời.
Nghĩ mấy tháng trước, giữa ngày hè nắng như thiêu đốt, hắn vẫn không ngại khó nhọc lên núi bố trí cơ quan, muỗi đốt đầy mình cũng không than nửa câu, chỉ vì muốn hỗ trợ huynh đệ.
Thế mà mới vài tháng trôi qua, người nào đó lại lấy lý do hoang đường như vậy, đem cơ quan cắt sạch?