Ngày thường, hai huynh đệ dùng cơm bên nhau vốn không câu nệ quy củ “ăn không nói, ngủ không lời”, đặc biệt là Tang Phàm tính tình hoạt bát, đã nâng chén thì miệng càng không chịu yên, chuyện trên trời dưới đất đều có thể huyên thuyên. Nhưng hôm nay có lẽ bởi thức ăn hợp khẩu vị, hắn vừa ăn vừa nuốt, tốc độ mau hơn thường ngày, tất nhiên không dành tâm trí để tán gẫu.
Vì vậy Ninh Quyết được thanh tĩnh đôi tai, trong lòng có vài phần vui vẻ. Nhưng ở phía trong buồng, Bạch Họa lại khác hẳn, nàng dựng thẳng lỗ tai, rướn cổ lắng nghe, mong thăm dò được chút động tĩnh, thế nhưng hết lần này tới lần khác, không nghe thấy gì rõ ràng, chỉ cảm giác một cỗ nôn nóng bất lực bức người.
Tang Phàm kia có diện mạo lạnh lùng, trước đây từng ra tay thô bạo với nàng, đến nay vẫn để lại trong lòng Bạch Họa một tầng bóng ma khó tiêu tan.
Bởi thế, khi nghe giọng hắn, phản ứng bản năng của nàng chính là trốn đi, không ra tiếp khách. Cũng may Ninh công tử không trách phạt, càng không ép nàng ra ngoài hầu hạ dâng trà.
Nếu đã có thể trốn trong phòng, tức là được ngầm đồng ý, như vậy việc nàng ở trong lén nghe, cũng không tính là hành vi vụng trộm.
Mang theo chút may mắn cùng vài phần tâm cơ, Bạch Họa lặng lẽ đứng yên hồi lâu, nào ngờ nội dung cuộc đối thoại giữa hai người ngoài kia, mười phần thì tám phần đều xoay quanh tay nghề nấu nướng của nàng. Thậm chí vô tình lại hữu ý, Tang Phàm còn nhiều lần lên tiếng thay nàng cầu tình?
Nếu hắn biết, bữa cơm mình ăn no nê lại không phải do Lý thẩm dưới núi làm, mà từ tay kẻ hắn vẫn kiêng kỵ, liệu có vì nghi ngờ có độc nên lập tức đem ói ra hay không?
Nghĩ tới đó, hình ảnh kia quả thực dở khóc dở cười, hỗn loạn lại thú vị. Nhưng đây chỉ là niềm vui nho nhỏ trong lòng, nàng cũng không dám thực sự thử tìm đường chết.
Đứng lâu, chân đã tê cứng. Bạch Họa hơi nhịn không được, lại không dám cử động mạnh, đành phải khom người thật khẽ, tự đưa tay xoa nhẹ phần bụng và chân để đỡ mỏi.
Xoa xoa vài vòng, tê dại có chút thuyên giảm, nhưng lòng bàn chân vẫn khó chịu.
Nàng lại nhẹ nhàng nâng chân trái lên, xoay cổ chân mấy lượt, rồi đổi chân phải lặp lại như vậy. Thân thể hơi thư giãn, nàng mới nhẹ nhàng đứng thẳng người, thở dài một hơi, cảm thán thân phận hiện tại chẳng dễ dàng gì.
Chỉ là nàng đã cẩn thận như vậy, nhưng hoạ lại tự tìm tới cửa.
Chỉ thấy phía bên giá để đồ gần đó, một con nhện đen lớn đang bò theo tơ, một sợi tơ vừa bị đứt, thân hình nhện liền đung đưa rơi xuống, không nghiêng không lệch đập thẳng về phía trước mặt Bạch Họa.
Khoảng cách gần trong gang tấc, nàng thấy rõ cả màu sắc, hoa văn cùng cặp răng nanh nhỏ đặc biệt của nó.
Từ nhỏ Bạch Họa sợ nhất loại trùng vật này, nàng cố nhịn không hét lên, nhưng tay chân không khỏi run rẩy, thân thể mất ổn định, trọng tâm nghiêng lệch.
Nàng hoảng loạn đưa tay đỡ lấy giá chắn bình phong bên cạnh, giá liền loạt soạt trượt trên nền đá, phát ra một trận âm thanh chói tai lạ thường.
Thật là xui xẻo mà.
Giờ phút này, không có lời nào diễn tả hết cảm giác vừa bất đắc dĩ vừa xấu hổ của nàng.
Quả nhiên, động tĩnh vừa vang lên, hai vị cao thủ ngoài phòng lập tức nhìn về phía trong, nhất là Tang Phàm, thanh âm trầm xuống, lộ rõ phòng bị:
“Phòng trong có người?”
Ánh mắt hắn lạnh như băng, lập tức quét tới nơi phát ra âm thanh, không cần trao đổi với Ninh Quyết nửa lời, liền đứng bật dậy, động tác quen thuộc rút ra ám khí từ trong áo, vận lực sẵn sàng, chỉ chờ nhắm chuẩn mục tiêu, một kích đoạt mệnh.
“Khoan đã.” Ninh Quyết mở lời ngăn cản, đứng dậy chắn trước mũi tên, sợ hắn làm người bị thương.
Tang Phàm lập tức thu thế, ngữ khí vẫn lạnh lẽo: “Ngươi làm gì vậy?”
Đồng thời ánh mắt mang theo ý nhắc nhở, hàm ý trong nội thất rất có thể có người ngoài.
Ninh Quyết thản nhiên, chỉ hơi nghiêng người, đưa mắt nhìn về phía bình phong vẽ núi non, trầm giọng nói:
“Ra đây đi.”
Tang Phàm còn chưa kịp phản ứng, đã thấy sau bức bình phong từ từ lộ một thân ảnh nữ tử, e thẹn dè dặt.
Chờ đến khi nàng hoàn toàn bước ra, mặt mày quen thuộc đập vào mắt, Tang Phàm sửng sốt, lập tức nhớ thân phận nàng, ngón tay cầm mũi tên liền siết chặt, ánh mắt càng lộ ra vẻ nghi ngờ khó hiểu:
“Sao nàng lại xuất hiện ở đây?”
Thanh âm hắn đầy lạnh lẽo, tư thế phòng địch rõ ràng.
Ninh Quyết đè lên cánh tay Tang Phàm, chậm rãi đáp:
“Nàng một lòng muốn theo ta, tự tìm đến đây để cầu lưu lại.”
Hai đạo ánh mắt như đinh đóng lên người Bạch Họa, nàng cắn răng, dằn xuống sợ hãi, cố nén chột dạ, bước lên một bước, thi lễ:
“Gặp qua Tang công tử.”
Nàng ngoan ngoãn hành lễ, lại bị đối phương lờ đi không chút nể mặt.
Hồi tưởng từ đầu tới cuối, trở ngại lớn nhất nàng gặp phải chính là Tang Phàm, nghĩ tới những lần bị hắn chặn ngang, trong lòng nàng càng thêm khó chịu.
Bạch Hoạ liếc qua mâm cơm còn sót lại vài món, giả vờ thản nhiên nói:
“A bồng vụng về chuẩn bị cơm nước cho công tử, mong được lấy trù nghệ thông qua khảo nghiệm. Ta vốn còn lo sợ bất an, sợ món ăn không hợp khẩu vị công tử, nhưng không ngờ Tang công tử nể mặt, ăn đến sạch bát sạch mâm, đây đã là cho ta khẳng định lớn lao, khiến ta yên tâm phần nào.”
Nghe vậy, Tang Phàm nghẹn họng, cơn tức không có chỗ phát ra.
Hắn trừng mắt lườm Bạch Họa, lại quay sang nhìn Ninh Quyết, rồi tự tay véo cổ mình, làm bộ như trúng độc sắp tắt thở, bộ dạng vừa tức vừa buồn cười.
Thấy hai người trước mặt không chút phản ứng, hắn dứt khoát chạy ra ngoài sân nôn khan.
Ninh Quyết cùng Bạch Họa nhìn nhau, một người bất đắc dĩ lắc đầu, một kẻ ánh mắt khẽ lóe sáng, không giấu được vẻ giảo hoạt.
Khi Ninh Quyết nheo mắt nhìn nàng dò xét, Bạch Họa lập tức thu liễm biểu cảm, cúi đầu tỏ vẻ biết điều.
Ninh Quyết không tính toán thêm, xoay người bước ra ngoài. Bạch Họa hiểu ý, vội vàng rót nước, theo sát sau lưng hắn rời khỏi phòng.
Chỉ là nàng vừa mới trêu chọc Tang Phàm một phen, giờ cũng không dám tiến lên nịnh bợ, đành giao chén nước cho Ninh Quyết rồi lui về một bên chờ đợi.
Tang Phàm khom người nôn đến nửa ngày, sắc mặt khó coi vô cùng, sau mới nhận lấy chén nước, uống ào ào.
Vừa đứng thẳng dậy, thấy Bạch Họa chôn chân ở đó như đang chờ cười nhạo, lửa giận trong người hắn lại sục sôi. Đang định mở miệng mắng, đã nghe nàng lên tiếng trước:
“Tang công tử đừng nóng, xin cho ta giải thích.”
Bạch Họa đứng bên cạnh Ninh Quyết, ánh mắt hơi cụp, giọng nói mềm nhẹ, thái độ khiêm nhường:
“Là ta cùng Ninh công tử đã thương nghị, trong vòng bảy ngày, nếu ta có thể vượt qua các khảo nghiệm, sẽ được lưu lại. Hôm nay là thử thách trù nghệ, may mắn cơm canh giản dị hợp khẩu vị hai công tử. Ngày sau dẫu là khảo đề gì khác, A Bồng cũng sẽ toàn lực ứng phó.”
Tang Phàm không đáp lời nàng, chỉ nhìn sang Ninh Quyết xác nhận:
“Nàng nói thật?”
Ninh Quyết gật đầu, thản nhiên:
“Đúng vậy.”
Tang Phàm kéo tay áo lau miệng, mắt đơn phượng nheo lại, trừng hắn:
“Ngươi đem lời ta dặn như gió thổi qua tai phải không? Nàng rõ ràng là...”
Tang Phàm bỗng khựng lại. Đã ra khỏi cửa, lời cũng không tiện nói rõ thêm.
Ninh Quyết đối diện với vẻ bất mãn của hảo hữu, vẫn là bộ dạng trấn định, thần sắc như thường, dường như trời sinh đã không mang vui giận hỉ nộ.
Ánh mắt hắn đảo qua nhìn Bạch Họa, nàng tức thì cúi đầu, hàng mi run rẩy, dáng vẻ vừa sợ hãi vừa dè dặt.
Ninh Quyết thu tầm mắt, nhàn nhạt đáp Tang Phàm một câu:
“Trong lòng ta đã rõ.”