Hai ngày sau, Tang Phàm lên núi, mang theo dược liệu trị thương, tiêu sưng cho Ninh Quyết, tiện thể xách thêm ít rau quả, cá thịt.

Ninh Quyết là kẻ si mê kiếm đạo, năng lực tự lo liệu sinh hoạt lại không được bao nhiêu. Nếu không có Tang Phàm thỉnh thoảng ghé qua chiếu cố, ngày thường Ninh Quyết ăn uống đơn giản qua loa, e rằng thân thể sớm đã sinh bệnh.

Muốn thuê một đầu bếp nữ cũng không khó, nhưng tính tình Ninh Quyết quái gở, không thích người lạ lui tới quấy rầy. Xưa kia bên người còn có một tên sai vặt trung thành theo hầu, nhưng mấy tháng trước gã đã thành gia lập thất, cũng chẳng thể theo Ninh Quyết nay đây mai đó không chốn cố định.

Đầu bếp nữ không được, vậy thì thay bằng một nha đầu trẻ tuổi. Tang Phàm thật tâm muốn tìm cho Ninh Quyết một người thân cận có thể chăm lo tỉ mỉ, không ngờ tin tức này bị đám người trong kiếm môn Quý Lăng nghe được, liền mưu toan lợi dụng cơ hội, ngấm ngầm đưa người vào làm nội gián. Nghĩ đến đây, hắn không khỏi cảm thấy uể oải.

Nhất thời chưa tìm được người thích hợp, Tang Phàm đành phải hai đầu bôn ba. Tuy phiền toái, nhưng vì huynh đệ, hắn cũng không oán trách nửa lời.

Chỉ là mấy ngày nữa, hắn phải thay phụ thân xuất môn hộ tống một chuyến hàng, lộ trình xa xôi, ít cũng mất hơn một tháng. Đúng lúc này Ninh Quyết lại bị thương, còn đám ngụy quân tử trong kiếm môn vẫn ngầm dè chừng hắn, nếu Tang Phàm rời Quý Lăng, thật không yên lòng.

Mang theo tâm sự đi vào rừng trúc, lúc Tang Phàm bước ngang qua, vô ý liếc nhìn, bỗng phát hiện cơ quan mũi tên do hắn và Ninh Quyết cùng bố trí đã bị ai đó cắt đứt ám tuyến. Hắn đảo mắt quan sát bốn phía, phát hiện không chỉ một nơi bị hủy. Sắc mặt liền trầm xuống, ánh mắt lạnh lẽo hẳn.

Bước chân tăng nhanh, hắn vội vào trong nhà muốn hỏi rõ Ninh Quyết, nào ngờ cửa vừa đẩy ra, lời chưa kịp thốt thì ánh mắt đã bị một bàn lớn thức ăn nóng hổi hấp dẫn.

Thịt cá rau quả, canh thang điểm tâm, sắc hương đầy đủ, món nào món nấy đều tinh xảo mỹ vị.

Tang Phàm nhướng mày, thầm nghĩ: công sức mình lo lắng tính ra uổng phí. Hắn không biểu hiện quá mức kinh ngạc, tiện tay đặt đồ mang theo ở mép bàn, ngồi phịch xuống, có chút vui sướng khi thấy bạn mình gặp chuyện:

"Ngươi đãi ta ăn uống phong phú thế này? Lại là Lý thẩm ở thôn Trầu Bà đưa tới cho ngươi à? Người ta coi trọng ngươi, muốn đem nữ nhi gả cho ngươi, sớm đã xem ngươi như tế tử mà đối đãi rồi.”

Ninh Quyết đang chuẩn bị ngồi xuống, nghe vậy liếc hắn một cái, ngữ khí nhàn nhạt nhắc nhở:

“Ta đã nói rõ với Lý thẩm, ngươi đừng lắm lời nữa.”

Tang Phàm cười cười, hoàn toàn xem phòng nhỏ của Ninh Quyết như nhà mình, rửa tay xong bèn tới ngồi cạnh, vừa định động đũa vừa nói:

“Nào có dễ gì nói rõ ràng như vậy? Người ta mang ơn cứu mạng, muốn lấy thân báo đáp, cũng là chuyện hợp tình hợp lý.”

Ninh Quyết rũ mắt:

“Người lành gặp kẻ ác, đổi lại là người khác, ta cũng cứu.”

Tang Phàm nhún vai, không nói thêm nữa. Ánh mắt hắn đã sớm nhắm tới đĩa cá trích kho giữa bàn, mùi hương kia từ nãy đến giờ đã câu dẫn hắn muốn nhỏ dãi. Miếng cá tươi nhất trong bụng cá, hắn nhắm chắc một phát phải vào miệng.

Nào ngờ Ninh Quyết mắt nhanh tay lẹ, đũa đã chắn ngang, nhẹ nhàng gạt tay hắn qua một bên, rồi nhanh chóng gắp lấy khối thịt ngon nhất kia, thong thả cho vào miệng.

Tang Phàm ngây ra trong chốc lát, hừ một tiếng tức giận:

“Ninh Quyết! Ngươi không đến nỗi phải tranh nhau một miếng thịt cá với ta chứ?”

Ninh Quyết không hề dao động, thong thả nhai nuốt, đáp:

“Ta nếm trước, ngươi ăn sau.”

Tang Phàm cạn lời:

“Ngươi thật là…”

Ninh Quyết không buồn đáp lại. Dù sao thì, có món ngon là được. Món ăn sắc, hương, vị đều mỹ mãn, đúng là không phụ mong đợi.

Tang Phàm vừa ăn vừa tấm tắc khen ngợi:

“Thịt mềm, vị cay nồng đậm đà, xương cá cũng được làm rất khéo, so với tay nghề trước kia của Lý thẩm có chút khác biệt. Thẩm ấy tiến bộ không ít.”

Ninh Quyết hỏi:

“Qua tiêu chuẩn chứ?”

Tang Phàm không tiếc lời tán thưởng:

“Chắc chắn rồi. Riêng món cá trích kho này, tay nghề đã không kém đầu bếp ở Vọng Nguyệt Lâu là bao. Cá là nguyên liệu đơn giản, làm ra được vị thế này đâu dễ. Lý thẩm quả là Lý thẩm. Để ta thử thêm món khác xem.”

Ninh Quyết nhẹ giọng “ừ” một tiếng, khóe môi nhếch lên, thoáng hiện tia đắc ý khó nhận.

Tang Phàm thấy thế, có chút nghi hoặc. Hắn khen Lý thẩm, liên quan gì đến Ninh Quyết? Chẳng lẽ thật sự muốn làm tế tử nhà người ta?

Tang Phàm vừa ăn vừa nói:

“Ta thấy, ngươi dứt khoát bỏ chút bạc, thuê Lý thẩm mỗi ngày lên núi nấu một bữa cho ngươi. Ngươi bù cho người ta chút phí đi đường, lại được ăn ngon, thân thể cũng dễ hồi phục. Ta rời Quý Lăng cũng yên lòng hơn.”

Tay gắp thức ăn của Ninh Quyết khựng lại, ngẩng đầu nói:

“Bỏ bạc thuê đầu bếp nữ?”

Tang Phàm gật gù:

“Tay nghề tốt, lại có lòng cảm ân, không mướn thẩm ấy thì mướn ai? Còn tìm được người thích hợp hơn sao?”

Ninh Quyết nhớ lại. Hôm ấy nàng thật sự khóc như hoa lê đẫm mưa, lời lẽ khẩn cầu tha thiết, gọi hắn là ân nhân các kiểu.

Có tay nghề, lại ôm ân tình...

Ninh Quyết trầm ngâm, ánh mắt phiêu tán:

“Để ta suy xét.”

Tang Phàm sốt ruột:

“Suy xét cái gì? Ta thấy nên quyết sớm cho rồi. Đến lúc đó ta còn có thể thường lên đây cọ cơm, hưởng ké chút lộc ăn. Một bàn lớn như này, không chỉ cá trích kho ngon, món xuân kén bọc thịt, mật chiên quất, bánh ngũ vị hương đều tinh tế vô cùng. Ngươi đi đâu tìm được một đôi tay khéo như vậy nữa?”

Ninh Quyết thu tay áo, gắp từng món nếm qua một lượt, đánh giá gọn gàng:

“Không tồi.”

Tang Phàm chậc một tiếng:

“Đừng có được tiện nghi rồi còn ra vẻ. Nếu ngươi không cần, ta liền mời thím ấy về làm đầu bếp cho nhà ta. Vừa hay lão gia tử gần đây kén ăn khó chiều, coi như ta tận chút hiếu đạo.”

Ninh Quyết đáp nhàn nhạt:

“Ta chưa nói là không cần.”

Tang Phàm giục:

“Vậy thì quyết cho nhanh. Hay là để ta thay ngươi đi nói?”

Ninh Quyết lắc đầu:

“Không cần.”

Tang Phàm cười:

“Vậy được rồi.”

Trò chuyện xong xuôi, hai người cúi đầu ăn uống, tốc độ vô cùng ăn ý.

Giữa trưa Tang Phàm ăn uống sơ sài, về nhà cũng không dùng bữa, sau lại leo núi phí sức, giờ bụng đói kêu vang, tâm tư đều đặt trên bàn ăn, mắt không rời khỏi món ngon.

Ninh Quyết cũng dụng tâm thưởng vị, nhưng khác Tang Phàm ở chỗ, hắn thỉnh thoảng đưa mắt về phía gian buồng bên trong, tầm nhìn như vô tình lướt qua sau bình phong.

Hắn khẽ gật đầu, môi cong lên. Trong lòng bỗng sinh ra chút hứng thú, muốn xem đối phương tự cho là thông minh kia, còn định giở trò mèo vờn chuột đến bao giờ.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play