"Hạc Ninh, Thiếu Hiên."
“Tễ Xuyên đến rồi!” Tôn Thiếu Hiên cười như tên ngốc, ánh mắt vừa chuyển sang dừng trên người Hạ Kỳ An, lập tức phun hết rượu vừa uống ra đầy sàn, “Tôi đệt, cậu?! Tễ Xuyên? Cậu!”
Anh ta chỉ tay về phía Hạ Tễ Xuyên, lại chỉ Hạ Kỳ An, vẻ mặt kinh ngạc không cần nói cũng biết, anh ta tưởng rằng Hạ Tễ Xuyên và Hạ Kỳ An đang ở bên nhau.
“Tễ Xuyên, không định giới thiệu một chút sao?” Lục Hạc Ninh nhướng mày, ánh mắt vẫn đặt trên người Hạ Kỳ An, ngay cả khi chàng trai có khuôn mặt sạch sẽ kia nhìn thẳng hắn, hắn cũng không thu hồi tầm mắt, ngược lại còn khẽ mỉm cười.
“Hôm nay đến là muốn giới thiệu An An với hai người, đây là Hạ Kỳ An, em trai ruột của tôi. An An, đây là hai người bạn thân của anh, Lục Hạc Ninh, Tôn Thiếu Hiên, em cứ gọi họ là anh Hạc Ninh, anh Thiếu Hiên là được.”
Hạ Kỳ An cũng sững người trong chốc lát, không nghĩ đến còn có tầng quan hệ này, nhưng cậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, giọng điệu không cao không thấp chào hỏi hai người đối diện, “Anh Hạc Ninh, anh Thiếu Hiên.”
“Em trai? Thì ra là vậy. Chào em, tôi có thể gọi em là An An không?”
“…Được ạ.”
Lục Hạc Ninh phản ứng rất nhanh, biểu cảm cũng dịu đi nhiều so với vừa rồi. Tôn Thiếu Hiên ngồi bên cạnh hắn thậm chí có thể cảm nhận được pheromone của Lục Hạc Ninh phóng ra không còn căng thẳng như trước. Anh ta thoáng nghi ngờ liếc mắt nhìn người bên cạnh, nhưng chỉ trong chốc lát liền quay sang chào hỏi Hạ Kỳ An.
“Tễ Xuyên, tình huống này của cậu là thế nào?”
“Quá phức tạp, sau này có dịp sẽ giải thích chi tiết cho các cậu.”
Cả ba người đều là Alpha có gen đỉnh cao, nên đương nhiên biết điều này có nghĩa là gì, đều rất tinh ý không đề cập đến.
Hạ Ngôn Quân vốn định ngồi cạnh Lục Hạc Ninh, nhưng động tác Hạ Tễ Xuyên càng nhanh hơn, đã ngồi xuống bên cạnh Lục Hạc Ninh trước, lại kéo Hạ Kỳ An ngồi cạnh mình. Hạ Ngôn Quân chỉ có thể ngồi cạnh Hạ Kỳ An.
“Anh Hạc Ninh, anh Thiếu Hiên, em trai vừa đến hai người đã quan tâm em ấy, chẳng ai thèm để ý đến em!” Hạ Ngôn Quân từ nhỏ đã thích làm nũng, hơi bĩu môi, vẻ mặt tủi thân như bị bỏ rơi. Nếu đổi thành Hạ Vân Sơn hay Cố Yến Kiều, nhất định đã ôm cậu ta vào lòng an ủi dỗ dành một phen.
Nhưng Lục Hạc Ninh lại hoàn toàn không hề dao động, chỉ có Tôn Thiếu Hiên lên tiếng trấn an vài câu.
“Sao có thể như vậy được, em trai Ngôn Quân của chúng ta đẹp đến mức đi đâu mà chẳng phải là tâm điểm.”
“Cảm ơn anh Thiếu Hiên. Nhưng anh Thiếu Hiên, anh với anh Hạc Ninh quen An An sao? Hình như mọi người đã từng gặp nhau rồi.” Hạ Ngôn Quân rất biết nhìn mặt đoán ý, vừa rồi rõ ràng nhận ra ánh mắt Tôn Thiếu Hiên có gì đó không đúng, “Đúng rồi, em trai, lúc ở nhà anh sợ ba mẹ buồn nên không hỏi nhiều, sao em phát hiện ra mình là con của nhà chúng ta vậy?”
“…” Lông mày Hạ Kỳ An khẽ giật, ngón tay cậu nhẹ nhàng nhéo một cái trên đùi, ngón tay trắng mịn lưu lại một vết hằn trên chiếc quần jeans màu xanh nhạt. “Em gặp được... cậu Cố ở quân khu, những người xung quanh đều cảm thấy bọn em trông rất giống nhau, cậu Cố mới đề nghị làm xét nghiệm quan hệ huyết thống.”
Trước đó bọn họ chưa từng thảo luận qua vấn đề này, nhưng đầu óc Hạ Kỳ An phản ứng nhanh, cậu nói như vậy cũng không xem là nói dối.
“Vậy sao, anh còn tưởng rằng sau khi em biết mình là trẻ mồ côi, vẫn luôn tìm ba mẹ chứ.” Nụ cười của Hạ Ngôn Quân mang theo chút cay đắng, trong mắt cũng hiện lên ánh nước, “Em ở bên ngoài chắc hẳn đã chịu nhiều khổ rồi, yên tâm đi, về nhà rồi ba mẹ cũng sẽ bù đắp thật tốt cho em.”
“Hai người mẹ nuôi của em đều đối xử với em rất tốt, em trở về cũng không phải vì muốn được bù đắp gì từ mọi người.” Lời của Hạ Ngôn Quân khiến Hạ Kỳ An cảm thấy không thoải mái, nhưng sự dạy dỗ và phong thái do Hạ Lan và Trần Tư Vận vun đắp cho cậu khiến cậu không biểu lộ cảm xúc ra ngoài. Dù trong mắt có vài phần không kiên nhẫn, nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh ôn hòa như cũ.
Hạ Kỳ An có thể nhẫn nhịn, nhưng người khác thì không. Hạ Tễ Xuyên lạnh mặt, giọng nói cũng nghiêm lại, “An An vốn dĩ không có ý định quay về, là ba mẹ và ông nội không nỡ để An An ở bên ngoài, sống xa cách với người nhà. Mẹ nuôi của An An cũng rất tốt. Lần này An An về nhà, không có chuyện bù đắp hay không bù đắp gì ở đây, chỉ là người một nhà đoàn tụ mà thôi.”
“…Em biết rồi anh, là em nói sai.”
Tôn Thiếu Hiên không quen với bầu không khí ngượng ngùng này, liên tục liếc nhìn Lục Hạc Ninh bên cạnh, nhưng Lục Hạc Ninh đến một cái liếc mắt đều không thèm cho anh ta, chỉ lẳng lặng nhìn về phía Hạ Kỳ An.
“Cái đó, Tễ Xuyên, gọi vài món đồ uống trước đi, tôi cũng không biết em trai thích uống gì, cậu sắp xếp nhé.”
“Ừ.”
Vừa rồi Hạ Ngôn Quân có hơi lỡ lời, lúc này cũng cảm thấy xấu hổ, không mở miệng nói thêm, chỉ uống mấy ngụm nước trái cây rồi lấy cớ đi vệ sinh ra ngoài.
Bọn họ tụ tập sẽ không bao giờ đến những nơi ngư long hỗn tạp, đều là nhà hàng và hội sở chính quy. Hơn nữa Hạ Ngôn Quân dù sao cũng là tiểu thiếu gia nhà họ Hạ, bình thường được Hạ Tễ Xuyên che chở, không ai dám gây chuyện với cậu ta, nên Hạ Tễ Xuyên cũng yên tâm để cậu ta ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại bốn người bọn họ, nói chuyện cũng tiện hơn nhiều. Hạ Tễ Xuyên không định giấu hai người bạn này, ngay từ đầu đã tiết lộ một ít thông tin, “Năm đó hai đứa nhỏ bị ôm nhầm, An An mới là em ruột của tôi, còn Ngôn Quân là con nhà người khác.”
“Hả? Tình tiết quái quỷ gì đây?” Tôn Thiếu Hiên vẫn chưa phản ứng lại, nhìn sang Lục Hạc Ninh bên cạnh, lại phát hiện vẻ mặt hắn rất bình tĩnh, “Hạc Ninh, đừng nói với tôi cậu biết từ trước rồi đấy?”
“Cũng đoán được phần nào.” Từ lúc Hạ Tễ Xuyên nhờ hắn điều tra Bệnh viện Trung ương, hắn đã có nghi ngờ. Thái độ và lời nói vừa rồi của Hạ Tễ Xuyên cũng khiến hắn xác nhận suy đoán, nên hiện tại cũng không quá kinh ngạc.
“Hóa ra là vậy à, cho nên Ngôn Quân vẫn chưa biết mình là......”
“Ừ, sợ em ấy buồn, nên chuyện này chưa nói với em ấy.”
“Hiểu rồi.” Tôn Thiếu Hiên rõ ràng cũng biết tình huống trong nhà Hạ Tễ Xuyên, nên nhanh chóng sắp xếp được đầu đuôi sự việc.
Lần gặp trước quá vội vàng, anh ta chỉ kịp nhìn thoáng qua đôi mắt và dáng người từ xa. Lần này ở khoảng cách gần, rốt cuộc cũng có thể quan sát kỹ dung mạo của Hạ Kỳ An.
Người nhà họ Hạ đều có diện mạo ưa nhìn, Hạ Tễ Xuyên lại càng nổi bật như ánh trăng sáng sau cơn mưa, xứng đáng với cái tên mà ông nội đặt cho anh, dáng người cao ráo, gương mặt lạnh lùng, khí chất cũng rất xuất chúng. Nhưng cậu thanh niên này lại mang một phong cách hoàn toàn khác, mặt mày như họa, không làm người khó gần như Hạ Tễ Xuyên, nhưng lại đặc biệt có sức hút, chỉ cần ngồi đó thôi cũng toát lên phong thái ung dung không màng thế tục.
Không giống với Hạ Kỳ An, Hạ Ngôn Quân có khung xương nhỏ, cao khoảng 1m75, sau gáy dán miếng dán ức chế hình đám mây, thỉnh thoảng còn tỏa ra chút hương thơm ngọt của trà sữa, vừa nhìn là biết một Omega. Còn Hạ Kỳ An cao hơn một chút, khí chất lạnh lùng hơn, phía sau mái tóc ngắn là chiếc cổ nhẵn nhụi, không có dấu vết của thuốc ức chế, hoàn toàn không thể đoán được giới tính của cậu.
“Lần trước gặp mặt, em đi quá vội vàng, tôi chưa kịp hỏi tên em, không ngờ lại còn có quan hệ này.” Lục Hạc Ninh nói với giọng điệu rất hòa nhã, nhưng lại khiến Tôn Thiếu Hiên và Hạ Tễ Xuyên đều cảm thấy có chút ngoài ý muốn, “Em là em trai của Tễ Xuyên, vậy cũng là em trai tôi, để lại phương thức liên lạc đi, sau này có việc cũng tiện hơn.”
“...... Được.” Hạ Kỳ An không hiểu rõ ý nghĩa lời này là gì, nhưng cậu có ấn tượng không tệ với Lục Hạc Ninh, đối phương lại là bạn của anh trai mình, cậu tất nhiên sẽ không từ chối, tuy nhiên Hạ Tễ Xuyên khẽ nhíu mày, vẻ mặt có chút kỳ lạ.
Những ngón tay thon dài cầm lấy chiếc điện thoại màu đen, trên màn hình là một mã QR, Hạ Kỳ An bị đôi tay có khung xương đẹp mắt kia thu hút trong chốc lát, hơi mất tự nhiên rút điện thoại ra, thêm bạn.
Hạ Tễ Xuyên nhìn lướt qua vẻ mặt bình tĩnh của tên bạn thân, lại quay sang nhìn đứa em trai ngoan ngoãn bên cạnh, há miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Dù sao hôm nay cũng là ngày đầu tiên Hạ Kỳ An trở về nhà, cho dù có ra ngoài chơi cũng không thể chơi quá muộn, vẫn nên để cậu nghỉ ngơi cho tốt. Đợi đến khi Hạ Ngôn Quân quay lại và ngồi được một lát, Hạ Tễ Xuyên liền dẫn hai người cùng nhau trở về.