Tháng 2, thời tiết vẫn chưa ấm lên, đặc biệt là ở phương Bắc, chỉ cần một cơn gió lạnh thổi qua cũng đủ khiến toàn thân lạnh buốt. Băng tuyết trên đường phố vẫn chưa tan, da thịt lộ ra ngoài không đến vài phút sẽ bị gió thổi cho đỏ bừng.
Tuy nhiên, so với cái lạnh thấu xương ngoài đường phố, những cửa hàng nhỏ như quán cà phê hay thư viện hai bên đường lại ấm áp hơn nhiều. Hệ thống sưởi đầy đủ thu hút không ít người dừng chân nghỉ ngơi, đặc biệt là trong chuỗi cửa hàng trà sữa này. Không ít người trẻ tuổi ngồi trong các dãy ghế riêng nhỏ giọng nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng còn hướng về phía quầy pha chế nở một nụ cười.
Việc này cũng không thể trách bọn họ được, ở ngay trung tâm quầy pha chế, một thanh niên dáng người mảnh khảnh lại thẳng tắp đang đứng đó, trên người mặc đồng phục của quán nhưng vẫn toát ra khí chất không tầm thường, chiếc tạp dề màu xanh rêu quấn quanh, làm nổi bật vòng eo thon gọn, dù không nhìn rõ mặt thì vóc dáng ấy cũng là cảnh đẹp ý vui. Càng đừng nói khuôn mặt kia, mặc dù đeo khẩu trang chỉ để lộ một đôi mắt phượng đa tình, nhưng cũng có thể nhìn ra vài phần nhan sắc của cậu.
Hơn nữa, trên phần cổ áo sơ mi lộ ra, có thể mơ hồ nhìn thấy một vật hình tròn màu đen, đó là vòng ức chế, chỉ một số Omega và Alpha có pheromone quá mạnh mới cần đeo. Nhìn dáng người, cậu giống một Omega hơn, khiến không ít người si mê, chỉ là khí chất quá mức trầm tĩnh, nên không ai dám tiến tới.
“Tiểu An, hôm nay lại có không ít người ở đây nhìn chằm chằm em, còn có hai ba người muốn xin WeChat của em nữa cơ!” Người nói chuyện cũng là nhân viên làm thêm ở quán, lớn hơn Hạ Kỳ An vài tuổi, lúc này ánh mắt mang theo ý cười trêu chọc cậu thanh niên bên cạnh, “Theo chị thấy, chỉ riêng gương mặt này thôi, quản lý cũng nên chia hoa hồng cho em ấy chứ!”
Hạ Kỳ An mỉm cười bất đắc dĩ, mi mắt cong cong, giọng nói trong trẻo, “Chị Lâm, đừng trêu em nữa.”
“Ha ha ha, em vẫn như vậy, da mặt quá mỏng! Thôi, sắp đến giờ em đổi ca rồi, thu dọn một chút, thay quần áo đi, lát nữa trời tối ra ngoài không an toàn đâu.”
“Vâng, em làm xong ly cà phê này sẽ đi ngay.” Hạ Kỳ An gật đầu, giọng nói nhỏ nhẹ, rất ngoan ngoãn.
Lâm Dao ở một bên mỉm cười, nhìn thế nào cũng cảm thấy đứa nhỏ này thật đáng yêu.
Thời điểm Hạ Kỳ An thu dọn xong và tan ca cũng gần 4 giờ, trời vừa chập tối. Cửa hàng rất quan tâm đến nhân viên Omega và nhân viên Beta nữ, sợ bọn họ về một mình vào buổi tối sẽ không an toàn, nên luôn sắp xếp bọn họ làm việc vào ban ngày. Hạ Kỳ An thật ra không có gì phải sợ, từ nhỏ cậu đã được người lớn trong nhà nuôi dạy rất tốt, hơn nữa còn học qua một số kỹ năng tự vệ, đối phó với mấy tên lưu manh vặt vẫn dư sức.
Trời lúc này vừa sẩm tối, đúng vào thời gian tan ca, người bên ngoài không tính quá đông. Hạ Kỳ An vừa đi ngang qua một con hẻm thì nghe thấy bên trong vọng ra tiếng sột soạt. Bước chân cậu khựng lại, mày khẽ nhíu, do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn chầm rãi bước vào.
Càng đến gần, âm thanh truyền ra từ bên trong càng rõ ràng, là tiếng vài người đang buông lời hăm dọa. Cậu bước vào bên trong, đến một khúc ngoặt trong hẻm, mới nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng trước mắt. Có hai người ăn mặc rất chỉnh tề đang đứng dựa vào tường, trước mặt bị vây quanh bởi sáu bảy tên dáng vẻ lưu manh.
Âm thanh Hạ Kỳ An lại đây không lớn, nhưng giày giẫm trên tuyết sẽ phát ra tiếng “ọp ẹp” vang vọng. Gần như ngay khoảnh khắc Hạ Kỳ An đứng lại, một trong hai người đàn ông đang dựa vào tường lập tức ngước mắt nhìn về phía cậu, sau đó những người còn lại cũng theo tầm mắt hắn mà nhìn qua.
Ánh nhìn đột ngột từ đối phương làm Hạ Kỳ An ngẩn người trong giây lát, cậu nhanh chóng thu lại ánh mắt đang nhìn người đàn ông kia, nhẹ ho một tiếng, quay sang đám người đang mang vẻ mặt cảnh giác và không có ý tốt, “Ngại quá, đã làm phiền các anh, nhưng vừa rồi tôi đã báo cảnh sát, chắc hẳn cảnh sát đang trên đường đến đây.”
Khuôn mặt được khẩu trang che kín, khoác áo lông vũ trắng tinh, còn quàng khăn lông mềm mại quanh cổ, nhìn thế nào cũng cảm thấy vô hại, vậy mà lời cậu nói ra lại khiến sắc mặt mọi người biến đổi.
Lời vừa dứt, biểu cảm trên mặt đám lưu manh lập tức trở nên khác thường, hai mặt nhìn nhau, còn định nói gì đó, đã thấy Hạ Kỳ An giơ điện thoại lên, trên màn hình là nhật ký cuộc gọi vừa kết thúc.
“Đệt! Con mẹ nó! Chuồn thôi!” Một đám người lầm bầm chửi rủa rồi tản ra bốn phía. Hai người đàn ông cứ như vậy nhìn cậu, không có động tĩnh. Hạ Kỳ An cũng không nói gì, chỉ khẽ gật đầu với hai người, xoay người rời đi.
Hai người đàn ông đứng yên tại chỗ, một người trong đó phủi tuyết trên vai, khẽ cười một tiếng, “Không ngờ đại thiếu gia nhà họ Lục của chúng ta cũng có ngày được anh hùng cứu mỹ nhân.”
Lục Hạc Ninh liếc người bên cạnh một cái, không đáp, vẫn chăm chú nhìn về hướng Hạ Kỳ An rời đi, “Đi thôi, coi như bọn họ may mắn.”
Lần này nếu không có cậu thanh niên kia xuất hiện, ai là người gặp chuyện cũng chưa biết được.
“Ừ, đi thôi. Chẳng qua cậu nhóc đẹp trai vừa rồi cũng khá có tinh thần chính nghĩa đấy. Này...... nhưng sao tôi có cảm giác hơi quen mắt vậy nhỉ?”
“Chỉ lộ mỗi đôi mắt cậu cũng có thể nhìn quen được à?” Lục Hạc Ninh giọng điệu nhàn nhạt, đáp lại câu của Tôn Thiếu Hiên, tâm trạng rõ ràng không tốt.
“Chậc, chính là đôi mắt đó rất quen mà! Bỏ đi, không nói nữa, nhanh đi thôi. Mới vừa về đã gặp phải chuyện đen đủi thế này, còn hẹn Tễ Xuyên đi uống rượu nữa đấy.”
"Ừ."
Hai người cùng nhau rời khỏi con hẻm, chỉ để lại một nền đất đầy dấu chân lộn xộn.
Mà Hạ Tễ Xuyên trong miệng bọn họ, lúc này cũng hoàn toàn không nhàn rỗi.
"Ồ, khách quý giá lâm, Tễ Xuyên, hôm nay sao lại nhớ ra đến chỗ này của cậu vậy?" Cố Thời Yến rót cho Hạ Tễ Xuyên một ly trà, viên phó quan bên cạnh rất tinh ý rời khỏi phòng, thuận tay đóng cửa lại, để lại không gian cho hai người trò chuyện. "Cháu là người không có việc gì sẽ không tìm tới cửa, xảy ra chuyện gì rồi?"
Cố Thời Yến hiểu rõ đứa cháu ngoại lớn này của mình, từ nhỏ đã rất độc lập, tuy quan hệ giữa họ có thể xem là thân thiết, nhưng nếu không có việc quan trọng thì tuyệt đối sẽ không đến thăm đột ngột như vậy.
Hạ Tễ Xuyên khẽ nhíu mày, mở miệng định nói, nhưng dường như không biết mở lời thế nào, chỉ im lặng lấy ra một túi hồ sơ bên cạnh, "Cậu, cậu xem cái này trước đi."
Cố Thời Yến nhướng mày, không rõ cháu mình đang úp mở điều gì, nhưng vẫn nhận lấy tập tài liệu.
Chỉ là càng xem, sắc mặt ông càng trở nên nghiêm túc.
"Bản báo cáo này có chính xác không? Cháu lấy nó từ đâu?"
"Có lẽ là thật." Hạ Tễ Xuyên thở dài một hơi, đưa tay xoa xoa giữa trán, "Omega khi đến 20 tuổi sẽ được kiểm tra sức khỏe, chủ yếu để kiểm tra pheromone và sự phát triển của tuyến thể. Theo lý mà nói, gia đình cháu sẽ do bác sĩ gia đình kiểm tra, nhưng trường học cũng sẽ tiến hành kiểm tra sức khỏe định kỳ, sau đó lưu bản sao báo cáo kiểm tra và gửi qua bưu điện đến từng nhà. Bản này là của...... Ngôn Quân, nhưng cũng không loại trừ khả năng bị nhầm lẫn."
Lời nói của Hạ Tễ Xuyên khiến nét mặt của Cố Thời Yến càng thêm nghiêm trọng, ông lật đi lật lại tập tài liệu, rồi ném mạnh thứ trong tay lên bàn.
"Chuyện này không thể xem nhẹ, Tễ Xuyên, cậu tin vào trực giác của cháu, nhưng chúng ta cần xác minh lại. Cháu nghĩ cách lấy mẫu của Ngôn Quân từ trong nhà, chúng ta đi làm xét nghiệm DNA." Đây không phải là hành động bốc đồng của Cố Thời Yến, mà là bản báo cáo xét nghiệm nhóm máu không khớp này khiến ông nhớ lại một câu nói của Hạ Tễ Xuyên 20 năm trước.
Khi đó là ngày thứ hai sau khi em gái ông, cũng chính là mẹ của Hạ Tễ Xuyên sinh đứa con thứ hai, đứa bé được đưa từ trong lồng ấp ra và đưa tới bên bọn họ. Hạ Tễ Xuyên năm ấy mới 6 tuổi, nhìn chằm chằm vào em trai một lúc, khuôn mặt nhỏ nghiêm nghị, ngẩng đầu nhìn bọn họ nói, "Đây không phải em trai, tóc em trai không phải thế này."
Chỉ là khi ấy không một ai thật sự để tâm. Một là vì Hạ Tễ Xuyên còn quá nhỏ, mọi người đều đang chìm đắm trong niềm vui có em bé mới chào đời, huống hồ trẻ con nói năng vô tư là chuyện bình thường. Hai là đứa bé này còn quá nhỏ, trẻ sơ sinh lúc mới sinh đứa nào chẳng giống nhau, ai lại ngờ rằng Hạ Tễ Xuyên thật sự nhìn ra được sự khác biệt.
Cố Thời Yến nhắm mắt lại, thở dài, trong lòng dâng lên cảm giác tự trách và tức giận, nhưng tất cả đều bị ông kìm nén trong lòng.
Đây là cách tốt nhất lúc này, cũng khiến Hạ Tễ Xuyên yên tâm hơn. Lý do anh không dám nói với ba mẹ, một phần vì sợ bọn họ bị kích thích, phần còn lại là sợ ba mẹ vì quá yêu thương mà đánh mất lý trí. Cũng may đúng như anh nghĩ, cậu mình vẫn rất đáng tin cậy.