Hạ Ngôn Quân đỏ mắt tiến đến, nắm lấy hai tay Hạ Kỳ An, giọng run run, “Em trai, chào mừng về nhà, anh đã nghe ba mẹ nói rồi, đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em thật tốt.”
Người đứng trước mặt rất mảnh mai, thấp hơn cậu một chút, nhưng khí chất rất thanh lịch, có thể nhìn ra được là tiểu thiếu gia được nuông chiều từ bé, toàn thân toát lên vẻ trắng hồng được cưng chiều. Lúc này hốc mắt còn đỏ, mặc cho ai nhìn cũng phải thốt lên một câu thương hương tiếc ngọc.
Công bằng mà nói, Hạ Kỳ An không hề có ác cảm gì đối với người anh trai “cướp mất thân phận” này của mình, việc hai người bị tráo cũng không phải cậu ta gây ra. Thành thật mà nói, cả hai người đều là nạn nhân.
Hiện tại đã trở về, Hạ Kỳ An cũng sẽ không làm ra vẻ mặt khó chịu, dù sao cũng nên cho nhau một cơ hội, cùng chấp nhận lẫn nhau.
“Cảm ơn.” Hạ Kỳ An cười nhẹ, hơi gật đầu, so với Hạ Tễ Xuyên có nét giống Hạ Vân Sơn, gương mặt cậu lại càng giống Cố Thời Yến và Cố Yến Kiều, nhưng đường nét lại mềm mại hơn, khi hơi mỉm cười cũng càng thêm lay động lòng người, phá lệ làm người ngẩn ngơ.
Thấy hai người tiếp nhận nhau tốt như vậy, người nhà họ Hạ cũng thở phào nhẹ nhõm, hôm qua khi về nhắc đến chuyện này với Hạ Ngôn Quân, bọn họ còn rất căng thẳng, không ngờ lần này tuy rằng Hạ Ngôn Quân vẫn khóc, nhưng thái độ lại rất khoan dung.
“Được rồi, ba anh em các con đừng đứng bên ngoài nữa, mau vào đi.” Trên mặt Cố Yến Kiều mang theo nụ cười, vô cùng rạng rỡ, kéo ba anh em vào nhà, “An An, tối qua mẹ và ba đã dọn xong phòng mới cho con, ngay cạnh phòng anh cả, hai đứa có thể chăm sóc lẫn nhau, phòng của anh Ngôn Quân ở đối diện phòng các con, con nhìn xem có thích không.”
Cách bày trí trong phòng phù hợp với phong cách tổng thể, màu trắng gạo ấm áp, nhưng rõ ràng được trang trí theo sở thích của Hạ Kỳ An. Là Cố Yến Kiều đặc biệt hỏi ý kiến Hạ Lan và Trần Tư Vận trước khi sắp xếp, trên giá sách bày đủ loại sách và thú nhồi bông, máy tính cũng là loại mới nhất, đồ dùng cần thiết đều đầy đủ.
“Con rất thích, cảm ơn… cảm ơn dì.”
“...... Ai, con đứa nhỏ này, còn cảm ơn cái gì, đây là việc mẹ nên làm.” Nói thì nói như vậy, nhưng giọng Cố Yến Kiều vẫn nghẹn ngào trong giây lát, bà gượng cười, nắm lấy tay Hạ Kỳ An, “An An, con cứ ở đây, mẹ sẽ không ép buộc con, con muốn gọi dì, cứ gọi là dì, mẹ sẽ chờ.”
“Đúng vậy, An An, ba mẹ sẽ luôn sẵn lòng chờ con, con đừng mang gánh nặng tâm lý quá lớn, vậy, con để hành lý ở đây, để dì Từ vào dọn dẹp, chúng ta ra phòng khách nghỉ một chút.” Hạ Vân Sơn tiến đến, kéo vợ con cùng nhau đi về phía sô pha.
Hiếm khi các thành viên tụ họp đông đủ ở nhà như thế này, Cố Thời Yến dù sao cũng là người khác họ, hơn nữa còn bận việc quân khu nên rất ít đến nhà họ Hạ. Ông cụ đã quen với cuộc sống yên tĩnh ở nhà cũ, cùng bạn già chơi cờ câu cá, rất ít khi tới đây, bây giờ mọi người lại có mặt đông đủ.
“An An, anh nhớ em học ở Đại học A đúng không?”
“Vâng.”
“Đại học A! Em trai, em đúng là lợi hại quá nha, có điểm ưu tiên có thể thi đậu được Đại học A chắc cũng rất khó nhỉ, không giống anh, năm đó suýt nữa thì không đủ điểm chuẩn.” Hạ Ngôn Quân kinh hô một tiếng, vẻ mặt rất ngạc nhiên.
Đại học A là trường đại học hàng đầu, vào được Đại học A chắc chắn không phải việc đơn giản, nhưng mẹ nuôi Hạ Kỳ An là quân nhân, nên Hạ Ngôn Quân tự nhiên cho rằng cậu được hưởng chính sách ưu tiên cộng điểm hỗ trợ.
“Em là con cháu quân nhân, không phải con cháu liệt sĩ, không có điểm ưu tiên, hơn nữa năm đó em được tuyển thẳng.”
“......Vậy, vậy à, vậy càng lợi hại hơn, không hổ là em trai anh!” Hạ Ngôn Quân nhếch khóe miệng cười, trong lòng hơi khó chịu. Cậu ta là học sinh nghệ thuật, năm đó thi đại học vẫn phải nhờ Hạ Vân Sơn mời không ít giáo viên dạy bổ túc môn văn hóa cho cậu ta, mới đủ điểm vào Đại học A, vừa sát điểm vào học viện mỹ thuật. Bây giờ trong lòng có chút mất cân bằng, “Chúng ta chắc cùng khóa nhỉ, sao trước đây anh chưa từng gặp em vậy?”
Hạ Kỳ An quét mắt nhìn cậu ta một cái, trong mắt không có quá nhiều cảm xúc, hơi cúi đầu, lông mi tạo thành một bóng mờ nhỏ trên mặt, “Em không thích giao tiếp, nên ít gặp gỡ mọi người.”
“An An, các em cũng sắp khai giảng rồi đúng không, khi nào em về trường, anh đưa em đi.” Hạ Tễ Xuyên đánh gãy Hạ Ngôn Quân đang định mở miệng nói tiếp, bình thường ở trước mặt bọn họ nghĩ sao nói vậy không biết lựa lời thì thôi đi, nhưng tuyệt đối không được làm An An không vui, những lời vừa rồi, trong tối ngoài sáng đều khiến người khác cảm thấy trình độ học vấn của An An hữu danh vô thực, anh nghe được trong lòng cũng không thoải mái.
“Ngày 1 khai giảng, ngày 28 em tự mang hành lý đi là được.”
“Vậy chẳng phải là ngày mốt rồi sao, An An, ngày mai mẹ cùng con đi mua vài bộ quần áo, ngày mốt mẹ và anh con cùng nhau đưa con đến trường.” Cố Yến Kiều vuốt ve tay Hạ Kỳ An, trong mắt đầy yêu thương, 20 năm lỡ mất quá dài, bây giờ bọn họ có thể làm được chính là trân trọng hiện tại.
Bộ dáng đối phương cố gắng lấy lòng quá rõ ràng, trong lòng Hạ Kỳ An khó tránh khỏi sinh ra cảm giác chua xót, gật đầu, rũ mắt xuống, khóe môi lại hiện lên nụ cười.
Người một nhà cùng ăn một bữa cơm, chúc mừng Hạ Kỳ An trở về. Cố Thời Yến còn phải về quân khu, cơm nước xong liền rời đi, còn ông cụ ở lại, chuẩn bị yêu thương cháu trai nhỏ của mình một chút.
Hạ Kỳ An bị kéo ngồi dưới lầu nói chuyện một lúc lâu, nhưng rốt cuộc ông cụ tuổi đã cao, vừa mới qua 7 giờ đã buồn ngủ, được Hạ Vân Sơn và Hạ Tễ Xuyên đưa vào phòng nghỉ ngơi.
“An An, có mệt không, có muốn lên trong phòng nghỉ ngơi không?”
“Vẫn ổn.” Hạ Kỳ An lắc đầu, thực ra cậu cũng chẳng làm gì, chỉ là nói chuyện với người một nhà nhiều hơn chút thôi, không tính là mệt.
Hạ Tễ Xuyên gật đầu, nhìn thoáng qua điện thoại, “Nếu không mệt, anh dẫn em ra ngoài đi dạo.”
“Bây giờ sao?”
“Ừ, dẫn em đi gặp bạn anh.”
Khác với Hạ Ngôn Quân, Hạ Kỳ An trầm lặng hơn, cũng càng khiến Hạ Tễ Xuyên đau lòng hơn, anh nguyện ý chủ động kéo cậu vào vòng bạn bè của mình, huống chi, anh cũng hy vọng thời điểm mình không ở đây, sẽ có người có thể bảo vệ cho Hạ Kỳ An.
“Tễ Xuyên, con muốn đưa An An ra ngoài sao?”
“Vâng, anh em con đi ra ngoài chơi một lát thôi, sẽ không về muộn đâu.”
Cố Yến Kiều nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn mỉm cười gật đầu, không nên nóng vội, thay vì việc nói chuyện gượng gạo, chi bằng để anh em bọn nhỏ bồi dưỡng cảm tình trước, “Được, có con ở bên cạnh mẹ cũng yên tâm, đi đi, đừng uống rượu nhé.”
“Con biết rồi.”
Là bệnh chung của Alpha cấp cao, Hạ Tễ Xuyên không quen tiếp xúc thân thể, nhưng vẫn kéo vai Hạ Kỳ An qua, mang theo cậu ra cửa.
“Anh! Anh muốn đi ra ngoài à! Em cũng muốn đi!” Hạ Ngôn Quân lấy áo khoác, quàng khăn cổ, làm tốt chuẩn bị, “Anh và em trai đều đi, sao lại có thể không dẫn em đi!”
“...... Bọn anh... thôi, đi thôi.” Lúc này từ chối, chắc chắn có vẻ nặng bên này nhẹ bên kia, Hạ Tễ Xuyên hơi hối hận, sớm biết như vậy nên đi trước rồi hẵng nói.
Người khác không biết suy nghĩ của anh, ba anh em lên xe, Hạ Kỳ An ngồi giữa hàng ghế sau, hai bên lần lượt là Hạ Tễ Xuyên và Hạ Ngôn Quân, trong xe nhất thời có vài phần yên tĩnh.
---
“Tễ Xuyên nói dẫn theo người đến, tôi còn tưởng là muốn dẫn em trai đến đây, kết quả cậu ta lại nói em trai cậu ta cũng đến, chẳng lẽ là yêu đương rồi?” Tôn Thiếu Hiên ngồi trong phòng riêng, trong tay cầm điện thoại, biểu cảm rối rắm, “Tảng đá lớn cũng có mùa xuân, chậc chậc chậc, cậu nói xem cây vạn tuế nhà cậu khi nào mới nở hoa?”
Lục Hạc Ninh không đáp lại lời mỉa mai của anh ta, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Tôn Thiếu Hiên, nhấp một ngụm rượu trong ly, “Có phải hay không, đợi đến rồi sẽ biết, cậu vội cái gì.”
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền có mặt.
Người bọn họ nhắc đến, bên trái có Hạ Ngôn Quân, bên phải là một thanh niên cao gầy dáng người mảnh khảnh, chờ ba người đến gần, ánh mắt Lục Hạc Ninh trở nên sắc bén, động tác uống rượu cũng ngừng lại.
Sao lại là cậu ấy.