Suốt đêm qua, cả năm người nhà họ Hạ đều không chợp mắt, ngay cả ông cụ cũng phải được Hạ Tễ Xuyên khuyên nhủ mãi mới chịu đi ngủ hai ba tiếng, sáng sớm đã dậy thay một bộ quần áo, bảo quản gia chuẩn bị lễ vật thượng hạng, chất đầy hai cốp xe, vội vã kéo cả nhà ra cửa.
Không chỉ một mình ông cụ sốt ruột, đến cả người bề ngoài luôn có vẻ bình tĩnh như Cố Thời Yến và Hạ Tễ Xuyên trong lòng lúc này cũng hận không thể trực tiếp bay đến trước mặt Hạ Kỳ An, để được nhìn thật kỹ bảo bối bị thất lạc bên ngoài của nhà mình.
Tối qua Trần Tư Vận gọi điện cho ông, nói cô và Hạ Lan đã khuyên được Hạ Kỳ An, bây giờ Hạ Kỳ An đồng ý gặp mặt bọn họ, cũng đồng ý bàn chuyện trở về nhà, trời mới biết lúc đó ông đã kích động đến mức nào.
“Yến Kiều, Vân Sơn, lát nữa hai đứa phải kiềm chế cảm xúc một chút, Kỳ An có hơi kháng cự với chúng ta, đứa nhỏ này khi còn bé đã chịu không ít khổ, hai đứa đừng làm nó sợ.”
“Anh, sao bọn em có thể chứ, bây giờ em hận không thể nâng niu nó trong lòng bàn tay, sao lại có thể xảy ra sai sót như vậy được!” Dưới mắt Hạ Vân Sơn đều là quầng thâm, cũng may là sau khi có tuổi, pheromone của ông dần ổn định, nếu là vài năm trước mà biết chuyện này, chỉ sợ đã lập tức bước vào kỳ mẫn cảm ngay tại chỗ rồi.
Bên cạnh, Cố Yến Kiều cũng liên tục gật đầu, tuy đã chuẩn bị kỹ để để lại ấn tượng tốt với Hạ Kỳ An, nhưng đôi mắt vẫn sưng đỏ.
Nhìn em gái mình luôn cưng chiều thành ra như vậy, trong lòng Cố Thời Yến cũng không thoải mái, thở dài một hơi, “Đừng lo, mặc dù anh không tiếp xúc nhiều với thằng bé, nhưng tính tình nó rất tốt, sẽ không trách chúng ta đâu.”
Đoàn người không ngừng đẩy nhanh tốc độ, lúc đến nhà Hạ Kỳ An còn chưa tới 8 giờ.
Bọn họ đứng ở cửa, là Trần Tư Vận đi ra mở cửa, “Mọi người đến rồi, vào trong ngồi trước đi.”
Cả nhà họ Hạ đều rất cậu nệ, sau khi vào trong nhà liền ngồi trên sô pha, không còn sự quyết đoán thường thấy khi giao tiếp với người trên thương trường, người trước mặt là mẹ nuôi đứa nhỏ nhà mình, trong lòng bọn họ ngoài biết ơn, còn có cảm giác áy náy khó nói thành lời.
Trần Tư Vận và Hạ Lan đều là quân nhân, khu chung cư họ ở cũng là nhà gia đình do quân đội cấp, diện tích khoảng 70 đến 80 mét vuông, trên thực tế, cũng đủ một nhà ba người ở. Nhưng người nhà họ Hạ vốn quen chiều chuộng con cái, cho nên nhìn thế nào cũng cảm thấy khó chịu trong lòng. Ở trong nhà, Hạ Tễ Xuyên là người luôn được coi trọng, cũng là đứa con đầu lòng của nhà bọn họ, đương nhiên được yêu thương hết mực. Còn Hạ Ngôn Quân càng là người chưa từng phải ăn qua một chút khổ nào. Năm đó Cố Yến Kiều sinh non, trong nhà sợ đứa nhỏ chịu khổ, từ nhỏ đã được sống trong nhung lụa, sau đó Hạ Ngôn Quân lại phân hóa thành Omega, thích làm nũng, thích quấn quanh cha mẹ và ông nội, càng chiếm được sự cưng chiều của bọn họ, ngay cả Hạ Tễ Xuyên cũng rất bao dung với Hạ Ngôn Quân.
Nhưng không ngờ tạo hóa trêu ngươi, đứa nhỏ được cưng chiều hơn 20 năm lại không phải con ruột, còn con ruột thật sự của bọn họ lại lưu lạc bên ngoài, sống một cuộc sống bình thường và tĩnh lặng như vậy.
“Ông Hạ và bà Cố đúng không? Còn cả ông cụ Hạ này, tôi biết các vị đang nghĩ gì, nhưng xin các vị yên tâm, thời điểm chúng tôi đón An An về nhà, dù nó đã chịu không ít khổ, nhưng từ khi quyết định nhận nuôi An An, chúng tôi chưa bao giờ để nó phải trải qua cuộc sống vất vả thêm một ngày nào, tuy nhà chúng tôi không có điều kiện tốt bằng các vị, nhưng chất lượng cuộc sống vẫn có thể chấp nhận được. Không để An An chịu quá nhiều khổ cực. Đứa trẻ An An này từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, mặc dù có phần trầm lặng vì những chuyện không hay lúc nhỏ, nhưng sau này chơi với bọn trẻ trong doanh trại quân đội cũng dần trở nên cởi mở hơn rất nhiều, à, thành tích học tập của thằng bé rất tốt, vào được Đại học A, bây giờ vừa lúc là kỳ nghỉ. Từ khi vào đại học nó đã đi làm thêm, thật ra trong nhà hoàn toàn đủ tiền lo cho nó, nhưng đứa nhỏ này, ai, đứa nhỏ này nặng lòng, muốn giảm bớt gánh nặng cho chúng tôi.”
Trần Tư Vận tất nhiên có thể hiểu được tâm tư của người nhà Hạ Kỳ An, cô chủ động nói ra, cũng là để bọn họ hiểu rõ hơn về Hạ Kỳ An, cũng hy vọng bọn họ đối xử tốt hơn với Hạ Kỳ An. Cô cũng có tư tâm, không muốn đứa con mình nuôi dưỡng bao nhiêu năm, sau khi về nhà phải chịu thiệt thòi.
“Sức khỏe An An không tốt, có lẽ như ngài nói, thằng bé sinh non, bẩm sinh mang chút khiếm khuyết, lúc nhỏ lại chịu khổ, nên thể chất tương đối yếu, tôi và vợ tôi Hạ Lan chăm sóc nó nhiều năm như vậy, cũng chỉ là bù đắp lại một phần nào thiếu hụt. Nhưng thể chất của An An vẫn không tốt lắm, từ nhỏ đến lớn chúng tôi cho nó huấn luyện cùng những đứa trẻ khác trong quân khu, rèn luyện thể lực, cuối cùng cũng khá hơn một chút, nên khi đón nó về nhà, chúng tôi muốn đặt tên cho nó, suy đi nghĩ lại, quyết định đặt tên là Kỳ An, tên gọi thân mật là An An, hy vọng sau này nó có thể bình an thuận lợi.”
Bởi vì Cố Thời Yến và Hạ Lan đã trao đổi qua, quyết định giữ kín chuyện trước năm 4 tuổi, hơn nữa còn phải bắt tay điều tra lại một lần nữa, nên lúc này Trần Tư Vận không nhắc đến những chuyện đó, chỉ nói đại khái, khiến những người đối diện không kiềm chế được cảm xúc, hốc mắt Hạ Tễ Xuyên hơi chua xót, anh nói một tiếng xin lỗi, quay lưng đứng bên cửa sổ. Anh luôn không thể thân thiết được với Hạ Ngôn Quân, một phần là do vấn đề bản thân Hạ Ngôn Quân, phần khác là do anh luôn cảm thấy xa lạ, bây giờ thì hiểu ra rồi, quan hệ huyết thống, đôi khi thật làm người khó cưỡng lại.
“Cô Trần, thật sự cảm ơn cô và cô Hạ Lan, nếu không có hai người, tôi thật sự không dám tưởng tượng An An phải sống cuộc sống như thế nào. Hai người đã đối xử rất tốt với thằng bé, những người làm trưởng bối như chúng tôi thật cảm thấy hổ thẹn không bằng, đến con bị mất cũng không hề hay biết. Cô Hạ cũng họ Hạ, chứng tỏ hai nhà chúng ta có duyên phận với nhau, cô yên tâm, bất kể An An có đồng ý trở về cùng chúng tôi hay không, nó vĩnh viễn đều là con của các cô.”
Lời này của ông cụ làm những người bên cạnh liên tục gật đầu, Trần Tư Vận cũng thở phào nhẹ nhõm, may mà cô không nhìn nhầm người, người nhà họ Hạ biết ơn tất sẽ báo đáp, là những người hiểu lễ có lòng, nói như vậy dù An An có trở về, cô cũng có thể yên lòng.
Vừa dứt lời, ngoài cửa vang lên tiếng mở cửa, Hạ Lan và Hạ Kỳ An mua đồ ăn về, hai người xách đồ vào, thấy người trong phòng cũng không quá ngạc nhiên, Hạ Lan đẩy lưng Hạ Kỳ An, ra hiệu cho cậu tiến lên.
“An An!” Cố Yến Kiều đứng lên, cùng Hạ Vân Sơn đi về phía trước hai bước, rồi dừng lại cách đó không xa, không dám tiến xa hơn, bọn họ đứng trước mặt Hạ Kỳ An có phần lúng túng.
“An An, đây là cha mẹ ruột con, họ đều là người nhà của con.”
Hạ Kỳ An tất nhiên biết điều này, cậu ngẩng đầu, mím môi, từ tốn mở miệng, “Chào cô, chào chú.”
“An An……” Hai tiếng này như xé nát tim gan người nhà họ Hạ.
Nhìn thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của Cố Yến Kiều, Hạ Tễ Xuyên đi đến trước mặt Hạ Kỳ An, cẩn trọng vòng tay ôm lấy vai cậu, “An An, anh biết em vẫn chưa thể chấp nhận, không sao, chúng ta từ từ là được, dì Hạ Lan và dì Tư Vận mãi mãi là mẹ của em, em không phải sợ.”
“......Vâng, cảm ơn... anh Tễ Xuyên.”
“Ừm!” Khóe môi Hạ Tễ Xuyên hơi cong lên, trong lòng đột nhiên hiểu vì sao nhà người khác lại cưng chiều em trai em gái như vậy.
Ông cụ nhìn cảnh tượng trước mắt cũng không nén nổi xúc động, được Cố Thời Yến đỡ bước tới, cố gắng giữ nét mặt hòa nhã, “An An, ông là ông nội, hôm nay chúng ta đến, là muốn đón cháu về nhà, ông biết cháu còn lưu luyến nơi này, nhưng An An, con yên tâm, ông chỉ muốn cháu về nhà làm quen dần thôi. Con sắp khai giảng rồi, nhà họ Hạ gần Đại học A hơn, cháu ở nhà họ Hạ đến khi khai giảng, khi nào được nghỉ, cháu muốn về nhà nào thì về, được không?”
Đây là giải pháp đôi bên cùng có lợi, công việc của Hạ Lan và Trần Tư Vận cũng không dễ dàng, hai người nghỉ phép xong còn phải đổi ca, Hạ Kỳ An ở nhà cũng không gặp được họ mấy lần. Hơn nữa tối qua họ đã thương lượng với nhau xong, hiện tại thấy ông cụ đứng trước mặt mình giọng điệu ân cần như vậy, cảm xúc trong lòng Hạ Kỳ An rất khó tả. Còn có...... Hạ Kỳ An lén liếc nhìn Cố Yến Kiều đang lau nước mắt, ánh mắt đầy chờ mong, giống như bị ai đó bóp nghẹt trái tim, im lặng một lúc, vẫn gật đầu.
“Thật sao! Đứa trẻ ngoan! Đứa trẻ ngoan! Đi nào! Hôm nay tôi rất vui, nhất định phải mời hai cô ăn một bữa cơm. Từ nay về sau, hai cô chính là khách quý của nhà họ Hạ chúng tôi, nhà họ Hạ chúng tôi vô cùng cảm kích!” Ông cụ Hạ và cả nhà họ Hạ trịnh trọng cúi người trước Trần Tư Vận và Hạ Lan, mắt đỏ hoe cùng mọi người lên xe.
“Đúng rồi, còn một chuyện nữa, ba, chúng ta nên nói thế nào với Ngôn Quân đây?” Hạ Vân Sơn vẫn còn đắm chìm trong nỗi buồn mất đi xen lẫn vui sướng tìm về, lúc này mới nhớ ra trong nhà còn có một đứa con “giả”.
“Rốt cuộc cũng nuôi dạy 20 năm, không phải con ruột cũng là con nhà họ Hạ chúng ta, cha mẹ ruột của nó chắc cũng không phải hạng người tử tế gì, chuyện này cứ giấu đi thôi.”
“Ba, mẹ, ông nội nói đúng, Ngôn Quân tâm tư nhạy cảm, nếu nói ra sự thật có lẽ sẽ làm nó tổn thương, chúng ta nói An An là em trai sinh đôi của nó, bác sĩ sản khoa năm đó cố ý nhầm lẫn, đưa An An đi. Tuy đó là lời nói dối có nhiều sơ hở, nhưng vẫn tốt hơn để nó biết sự thật.”
Phương án Hạ Tễ Xuyên đưa ra không thể không nói là cách hay nhất lúc này, mọi người đều gật đầu, sau khi bàn bạc trên bàn ăn, Hạ Kỳ An cũng không phản đối. Bọn họ quyết định để Hạ Kỳ An về thu dọn hành lý, ngày mai sẽ đến đón cậu.
Sang ngày hôm sau, Hạ Kỳ An theo Hạ Tễ Xuyên xuống xe, nhìn một lượt sân vườn trang nhã yên tĩnh, trong lòng không có cảm xúc gì đặc biệt, ba lô và hành lý đều được Hạ Tễ Xuyên cầm đi, lúc này trong tay cậu chỉ cầm một ly nước.
Cậu nhìn về phía trước, Hạ Vân Sơn, Cố Yến Kiều, Cố Thời Yến cùng ông cụ, mang theo quản gia và dì giúp việc đứng ở cửa, người nào cũng rung rưng nước mắt, mà đứng giữa bọn họ, là một cậu trai tuổi tác xấp xỉ cậu, đôi mắt sưng đỏ.
“An An, ba mẹ con đã gặp rồi, đến làm quen những người khác nào. Đây là dì Từ, đây là quản gia Lưu, đây là… anh trai sinh đôi của con, Ngôn Quân. Ngôn Quân, đây là em trai, Kỳ An.”
“Em trai, chào em, chào mừng về nhà.”