"Tễ Xuyên, là hợp đồng gì, sao lại gấp gáp như vậy."

"Không phải hợp đồng, ba, mẹ, vừa rồi con nói dối hai người thôi." Hạ Tễ Xuyên nhìn hai người qua kính chiếu hậu, giọng điệu nghiêm túc, "Chờ đến nơi con sẽ nói."

Lúc ba người đến nhà cũ, hai vợ chồng vẫn còn chưa hiểu chuyện gì, sau khi thấy Cố Thời Yến đang ngồi cùng ông cụ càng thêm mờ mịt.

"Anh, sao anh cũng ở đây? Hơn nữa, sao lại đến chỗ của ba. Ba, là ba bảo Tễ Xuyên đến đón bọn con sao?" Cố Yến Kiều hơi hoang mang, ngơ ngác ngồi xuống bên cạnh chồng, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh trai và con trai nhà mình, trong lòng cũng bắt đầu cảm thấy căng thẳng.

Hạ Viễn Đình cũng lắc đầu, "Thời Yến cũng mới đến không lâu, vẫn chưa nói chuyện gì với ba."

“Chú Hạ, Yến Kiều, còn có Vân Sơn, chuyện tôi và Tễ Xuyên sắp nói ra có thể sẽ khiến mọi người cảm thấy khó tin, nhưng đó là sự thật. Trước khi chúng tôi nói, mọi người hãy xem qua bản báo cáo này.”

Ba người nhìn nhau, nghi hoặc cầm lấy bản báo cáo, càng xem sắc mặt bọn họ càng khiếp sợ, đến cuối cùng chỉ còn lại vẻ tái nhợt và bàng hoàng.

“Không thể nào! Sao có thể như vậy! Ngôn Quân sao lại không phải con ruột của chúng ta? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vậy con ruột của tôi ở đâu?!!” Cố Yến Kiều suýt nữa mất kiểm soát, bà biết anh trai và con trai mình luôn cẩn trọng, làm việc chu toàn, “Anh, có phải hai người biết con ruột của em đang ở đâu không?”

Cố Thời Yến gật đầu, “Sau khi Tễ Xuyên phát hiện vấn đề huyết thống của Ngôn Quân, nó đã nói với anh. Bọn anh đã tiến hành tìm kiếm suốt nửa tháng qua, cuối cùng hôm nay đã tìm thấy. Đứa nhỏ này được một cấp dưới cũ của anh nhận nuôi. Bọn anh sợ hai người không chấp nhận được, cũng sợ nửa chừng xảy ra sai sót, nên bây giờ mới nói cho mọi người.”

“Làm sao có thể như vậy... Làm sao có thể như vậy......” Cố Yến Kiều nước mắt đầm đìa, ngay cả Hạ Vân Sơn và Hạ Viễn Đình cũng đầy vẻ u sầu, “Anh, đứa nhỏ này hiện giờ sống có tốt không?”

“...... Hiện tại thằng bé sống rất tốt.” Vẻ mặt Cố Thời Yến có chút cứng đờ, trong mắt cũng có điều che giấu. Từ sau khi biết Hạ Kỳ An là cháu ruột của mình, ông đã cùng Trần Tư Vận tìm hiểu quá khứ của Hạ Kỳ An. Thời điểm Hạ Kỳ An được nhận nuôi mới bốn tuổi, còn là trong một lần cứu hộ do chính ông tham gia. Ông tự nhiên biết rõ Hạ Kỳ An từng bị bọn buôn người hành hạ đến mức nào. Ông không dám nói cho em gái biết, sợ bà đau lòng, ngay cả Hạ Tễ Xuyên cũng hoàn toàn không biết gì.

"Nhất định phải đón đứa nhỏ này trở về, nhất định phải đón trở về, 20 năm qua, chúng ta đã nợ nó quá nhiều." Ông cụ Hạ giọng điệu kiên quyết, ông cụ có thể nhìn ra được Cố Thời Yến đang che giấu điều gì đó, hơn nữa, đó là cháu trai của mình, ông cụ không thể không quan tâm.

"Vấn đề nằm ở đây, đứa nhỏ này không muốn quay về. Mẹ nuôi của nó là hai nữ Beta, cả hai đều rất tốt bụng, vẫn luôn tận chức tận trách, bây giờ đã nuôi nấng nó khôn lớn. Tình cảm giữa bọn họ vô cùng sâu đậm, đứa nhỏ này không nỡ rời xa người thân. Hơn nữa... hơn nữa nó còn nói rằng nếu quay về, e rằng tình cảnh của Ngôn Quân sẽ rất khó xử, cho nên......"

Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ, đổi lại thành bất kỳ ai trong số bọn họ, chỉ sợ cũng không thể suy xét chu đáo được như vậy. Mà lời của Cố Thời Yến cũng khiến bọn họ giật mình tỉnh táo lại, phía của Hạ Ngôn Quân nên giải quyết thế nào đây?

"Đứa nhỏ đó, tên là gì?"

"Hạ Kỳ An, một trong hai mẹ nuôi của nó cũng họ Hạ, nói ra cũng xem như là duyên phận."

Ông cụ gật đầu, trên gương mặt già nua hiện rõ sự xúc động và bi thương, "Là duyên phận, đúng là duyên phận… Chỉ là, phía Ngôn Quân xác thật khó nói, dù gì đó cũng là đứa nhỏ chúng ta nhìn lớn lên 20 năm, ta cũng không nỡ để nó rời đi."

"Ông nội, ba, mẹ, chúng ta chưa từng nghĩ sẽ để Ngôn Quân đi. Nếu Kỳ An biết rằng sự trở về của mình sẽ khiến Ngôn Quân phải rời đi, nhất định em ấy cũng sẽ không muốn. Gia sản nhà họ Hạ chúng ta không thiếu, không phải nuôi không nổi hai đứa nhỏ, không cần thiết phải làm mọi chuyện trở nên cực đoan. Hơn nữa, ba mẹ ruột của Ngôn Quân đến giờ vẫn chưa có tin tức, chúng ta hoàn toàn có thể tạm thời giấu đi sự thật này." Hạ Tễ Xuyên gương mặt lạnh lùng, nhưng giọng điệu vô cùng kiên định. Anh đã suy nghĩ kỹ, Hạ Ngôn Quân trời sinh nhạy cảm, nếu để cậu ta biết thân thế của mình, nhất định sẽ gây náo loạn một trận. Đến lúc đó chưa biết còn sẽ phát sinh chuyện phiền phức gì. Thay vậy, chi bằng giấu chuyện này đi, chỉ cần bọn họ không nói sẽ không ai biết được sự thật. Đợi sau này có cơ hội lại nói cũng chưa muộn.

Lời của Hạ Tễ Xuyên không nghi ngờ gì đã đưa ra cho mọi người một phương án mới. Mọi người suy nghĩ một hồi, đều gật đầu đồng ý.

"Tễ Xuyên, Thời Yến, khi nào chúng ta có thể đi gặp đứa nhỏ đó? Em thật sự..." Hạ Vân Sơn vốn là người kiệm lời, lúc này cũng không cầm được nước mắt. An ủi vợ đang khóc đến không thành tiếng trong lòng mình một lúc, bản thân cũng mở lời, "Bất kể nó có nguyện ý quay về hay không, dù sao cũng nên để cha con chúng em nhận nhau."

"Đúng vậy, Tễ Xuyên, không cần biết đứa nhỏ này có đồng ý nhận tổ quy tông hay không, cũng phải để nó biết rằng, gia đình chúng ta chưa từng vứt bỏ nó. Còn nữa, mẹ nuôi của đứa nhỏ, suy cho cùng đã nuôi dạy đứa nhỏ nhà họ Hạ chúng ta bao nhiêu năm, nhà họ Hạ chúng ta không có cách nào báo đáp đủ, nhất định phải cho họ một lời giải thích rõ ràng. Chỉ cần họ đưa ra yêu cầu, nhà họ Hạ chúng ta nhất định sẽ thực hiện."

Kỳ thật những lời này không cần ông cụ và Hạ Vân Sơn phải nói, trong lòng Cố Thời Yến và Hạ Tễ Xuyên đã sớm hiểu rõ. Hai người nhìn nhau một cái, rồi gật đầu. Cố Thời Yến lên tiếng, "Chú Hạ, chú yên tâm. Mẹ nuôi của Kỳ An đều là người thông tình đạt lý, nếu đột ngột nhắc đến chuyện đền đáp chỉ sợ sẽ khiến Kỳ An tổn thương. Cháu sẽ bàn bạc với họ, sắp xếp một buổi gặp mặt càng sớm càng tốt."

"Vậy thì tốt rồi, tốt rồi!"

---

Phía nhà họ Hạ mấy đêm nay đều không có cách nào bình yên trở lại.

Phía Hạ Kỳ An cũng vậy. Trần Tư Vận và Hạ Lan luôn ở bên cạnh Hạ Kỳ An, một nhà ba người lần đầu tiên im lặng đến thế.

"An An, con... con nói cho mommy biết, con nghĩ thế nào?"

"..." Hạ Kỳ An ngẩng đầu nhìn Hạ Lan, lại nhìn sang Trần Tư Vận, môi mím thành một đường thẳng, lông mày hơi nhíu lại, dáng vẻ thật sự có điểm giống Cố Thời Yến, "Con không đi, đây mới là nhà của con."

"Mommy biết, An An, nơi này mãi mãi là nhà của con, mẹ và mommy cũng không có ý đuổi con đi. Nhưng trước kia mẹ và mommy cho rằng cha mẹ ruột của con là cố ý bỏ rơi con, nên sau này khi không tìm được bọn họ, chúng ta cũng từ bỏ. Chỉ là không nghĩ đến, tất cả lại là một bi kịch và hiểu lầm. Vậy nên mẹ và mommy hiện tại cũng không biết nên lựa chọn thế nào mới là tốt nhất. Cha mẹ ruột của con chắc chắn rất nhớ con, dù họ chưa từng ở bên con, nhưng chắc chắn rất yêu con." Khi nói ra những lời này, trong lòng Hạ Lan cũng rất chua xót, nhưng cô biết, bất kể mình và Trần Tư Vận có yêu thương Hạ Kỳ An đến đâu, thì những thiếu hụt và tổn thương thời thơ ấu vẫn còn đó. Nút thắt này chỉ có thể do Hạ Kỳ An tự mình tháo gỡ, không ai có thể giúp cậu được.

Trần Tư Vận ở một bên cũng khẽ gật đầu, cô nắm lấy tay Hạ Kỳ An, giọng nói chậm rãi, "An An, mẹ và mommy vĩnh viễn sẽ không bao giờ từ bỏ con. Nhưng con cũng có thể cân nhắc cho cha mẹ ruột của con một cơ hội, không nhất thiết phải quay về hẳn. Chúng ta đều ở cùng một thành phố, con cứ xem như mình có thêm một ngôi nhà nữa cũng được. Về sống thử ở đó một thời gian xem sao, nếu thật sự không thích nghi được, vậy cứ quay về đây. Chúng ta sẽ luôn ở đây."

"...Con hiểu rồi, mẹ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play