Lời nói của hai người như một tảng đá lớn, ném xuống mặt biển lòng vốn yên tĩnh của Hạ Kỳ An, khiến nơi ấy bắn lên những gợn sóng, mặt biển cũng bắt đầu cuộn trào, tạo nên từng đợt sóng lan ra, không thể nào trở lại bình yên như trước.

Cậu khẽ nhíu mày, không biểu lộ nhiều cảm xúc, nhưng chỉ một hành động nhỏ như vậy đã khiến trái tim Trần Tư Vận và Hạ Lan thắt lại.

“An An…”

“Xin lỗi, cho phép cháu hỏi một câu, nếu chú đã sớm biết mẹ cháu, mẹ cháu cũng luôn tìm kiếm... cha mẹ ruột của cháu, vậy sao hôm nay chú mới đến đây tìm cháu?”

Hạ Kỳ An rất nhạy bén, rất biết cách nắm bắt trọng điểm, gần như ngay lập tức nắm giữ được trọng tâm vấn đề.

“Bởi vì trong nhà chúng ta còn một đứa nhỏ như cháu.”

“…Còn một người như cháu, nghĩa là sao?”

“Khi đó cháu sinh non, chúng ta chỉ nhìn qua một cái, cháu đã bị đưa vào lồng ấp, đến ngày hôm sau mới đưa cháu ra, sau đó mang về nhà, vẫn luôn nuôi dưỡng đến bây giờ. Mãi cho đến thời gian trước, anh trai cháu phát hiện em trai trong nhà có nhóm máu không trùng khớp, chúng ta mới nhận ra chuyện bất thường. Rất xin lỗi, An An, chúng ta đã để cháu lưu lạc bên ngoài nhiều năm như vậy, thật sự xin lỗi cháu.”

Hạ Kỳ An lại thở phào nhẹ nhõm, lắc đầu, “Chú đừng nói vậy, cháu chưa chắc đã là đứa nhỏ chú nói đến, hơn nữa người trong nhà của chú kia, có thể là thật, nói không chừng khả năng là sai sót trong quá trình kiểm tra.”

“Không thể nhầm được, An An, cháu không nhìn ra chúng ta trông rất giống nhau sao? Lúc cháu còn nhỏ... Lúc cháu còn nhỏ chú từng bế cháu, người khác còn nói cháu giống con trai chú, chỉ là lúc đó chú không để tâm, chưa từng nghĩ sâu như vậy. Còn đứa trẻ trong nhà, chúng ta đã mang mẫu của nó đi xét nghiệm DNA, xác thật không có quan hệ huyết thống. Nhưng nếu cháu không tin, chúng ta có thể làm xét nghiệm ngay bây giờ, kết quả ra rất nhanh. Nếu cháu không phải con cháu nhà chúng ta, chúng ta tuyệt đối sẽ không làm phiền cháu.”

Cố Thời Yến dùng thái độ rất lịch sự và khiêm tốn khi nói ra lời này. Ông không phải một người mềm mỏng, nhưng đối mặt với cháu trai nhỏ có khả năng đã bị “bỏ rơi” 20 năm, ông không nỡ dùng giọng điệu cứng rắn, hơn nữa ông thấy rõ sự phản kháng trong mắt Hạ Kỳ An.

“Xin lỗi, chú Cố, cháu không muốn làm xét nghiệm. Cháu rất thích gia đình hiện tại, cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ tìm lại cha mẹ ruột, vậy nên...... cháu vô cùng xin lỗi.”

Hạ Kỳ An không phải người dễ xúc động, thật tâm cậu không có ý định quay về nhà của chính mình, bất kể là trước đây nghĩ rằng mình bị vứt bỏ, hay là hiện tại biết mình chẳng qua ngoài ý muốn mà lưu lạc bên ngoài, cậu đều chưa từng có ý định trở về. Với cậu mà nói, Trần Tư Vận và Hạ Lan mới chính là người thân của cậu, nơi có họ mới là nhà của cậu.

“An An...... Tư Vận, Tiểu Hạ, này......”

“......An An, con nghe lời mommy, đi xét nghiệm thử đi.” Hạ Lan là người đầu tiên lên tiếng, đôi mắt cô vẫn còn phiếm hồng, nhưng giọng điệu vừa dịu dàng vừa kiên định, “Mommy biết con đang nghĩ gì, nhưng dù kết quả ra sao, chúng ta vẫn là một gia đình, không phải sao? Đội trưởng Cố bọn họ không cố ý làm lạc mất con, con cũng nên cho bọn họ một cơ hội, được chứ? Chúng ta đi làm xét nghiệm trước, đợi có kết quả rồi, chúng ta lại tính tiếp, được không?”

So với Hạ Lan, Trần Tư Vận bình thường nghiêm khắc hơn, nhưng lúc này cô cũng đỏ mắt, đặt tay lên vai Hạ Kỳ An, gật đầu với cậu.

Hai người mẹ đều đã nói vậy, Hạ Kỳ An chỉ có thể đồng ý.

Thấy cậu chịu nhượng bộ, Hạ Tễ Xuyên và Cố Thời Yến cũng nhẹ nhàng thở ra, hai người liếc mắt nhìn nhau, tuy rằng nét mặt không có gì thay đổi, nhưng ánh mắt lại mang theo vẻ may mắn.

Việc xét nghiệm DNA được tiến hành tại cơ sở y tế trong quân khu, Cố Thời Yến đã làm thủ tục đặt lịch trước; sau khi bọn họ đến nơi lấy mẫu ngay tại chỗ, vì là trường hợp khẩn cấp nên nhân viên làm việc liên tục không ngừng, cuối cùng nhận được kết quả vào lúc 2 giờ chiều.

Quan hệ cha con / Anh em đạt 99,999%.

Đây là một kết quả không thể nghi ngờ. Mấy người cầm kết quả xét nghiệm trên tay, biểu cảm mỗi người mỗi khác, nhưng ngoại trừ Hạ Kỳ An, nhìn chung tất cả đều vui sướng.

“An An, cháu là đứa nhỏ nhà chúng ta, chú là cậu cháu, cậu ruột của cháu!” Cố Thời Yến cười rạng rỡ, nhưng lại bị Hạ Tễ Xuyên bên cạnh không nặng không nhẹ nhắc nhở. Lúc này ông mới chú ý đến biểu cảm của Hạ Kỳ An, thanh niên cúi thấp đầu, nhìn tờ giấy mỏng trên tay, mím môi, khiến người ta không đoán được đang vui hay buồn.

“An An, sao vậy? Không vui à?” Trần Tư Vận và Hạ Lan một trái một phải ngồi bên người Hạ Kỳ An, hai người dỗ dành cậu như lúc nhỏ, “An An, tìm được người thân rồi, nên vui vẻ mới đúng.”

“Họ sẽ đưa con đi sao?”

“......”

“Con không muốn đi.”

Hạ Kỳ An quá nhạy cảm, cậu biết rõ điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, chính điều này khiến Cố Thời Yến không thể thốt ra những lời kế tiếp.

“Tại sao không muốn trở về? Mọi người đều sẽ rất yêu em.” Trên người Hạ Tễ Xuyên vẫn là bộ tây trang chỉnh tề, nhưng anh lại ngồi xổm trên mặt đất, ánh mắt dừng lại trên đầu Hạ Kỳ An đang cúi xuống, “Ba mẹ sẽ rất yêu em, anh cũng vậy.”

“Vậy em trai anh thì sao? Cậu ấy phải làm sao? Mọi người đã sống cùng nhau 20 năm, đã quen với thân phận của nhau, quen với cách sống chung, cũng quen với tình cảm đó, sự xuất hiện của tôi chỉ khiến mọi người trở nên xấu hổ hơn thôi. Hiện tại tôi đang sống rất tốt, tôi cũng không muốn rời xa gia đình của mình.” Giọng nói Hạ Kỳ An rất kiên định, âm sắc trong trẻo, ngữ khí bình tĩnh, “Ba mẹ anh cũng không có cách nào chấp nhận, em trai anh... Em trai anh cũng sẽ rơi vào tình thế khó xử, từ viên ngọc được người nâng niu trong tay biến thành kẻ ăn nhờ ở đậu, điều đó không tốt cho cậu ấy. Nhà của các anh có hay không có tôi cũng vẫn là một gia đình, nhưng trong gia đình tôi, thiếu tôi thì không phải là một gia đình nữa.”

Những lời của Hạ Kỳ An khiến mọi người nhất thời không nói nên lời, đặc biệt là Hạ Lam và Trần Tư Vận, hai người không nhịn được bắt đầu lau nước mắt, nhưng nước mắt không ngừng rơi, làm ướt mu bàn tay của Hạ Kỳ An.

Cố Thời Yến và Hạ Tễ Xuyên đứng một bên cũng mang vẻ mặt đầy phức tạp, hai người vừa cảm thấy áy náy, vừa cảm thấy chua xót. Bọn họ không ngờ Hạ Kỳ An lại suy xét nhiều như vậy, nhưng cậu nói không sai, Hạ Ngôn Quân đã quen được cưng chiều, cho dù là với Hạ Tễ Xuyên cũng phải tranh giành sự yêu thương, nếu biết sự thật, có lẽ sẽ khóc không ngừng.

Nhưng bản thân bọn họ cũng có tâm tư riêng, đã bỏ lỡ 20 năm, bọn họ không muốn từ bỏ cơ hội này, “An An, anh biết em không nỡ rời xa mẹ và mommy, nhưng em phải biết rằng, cho dù em có theo bọn anh về, mẹ và mommy của em cũng sẽ không thay đổi, em vẫn là con của họ, em vẫn có thể trở về gia đình này. Bọn anh chỉ muốn có một cơ hội, để em trở về bên cạnh người thân thật sự của mình, bù đắp lại 20 năm đã qua, cũng muốn dành cho em tình yêu vốn thuộc về em.”

“Đúng vậy, An An, cho cậu và anh trai một cơ hội. Chúng ta sẽ cho con thời gian để bình tĩnh lại. Đợi chúng ta nói chuyện với ba mẹ con xong, chúng ta sẽ quay lại tìm con, được không?”

Lời đã nói đến mức này, Cố Thời Yến cũng nửa ngồi xổm trước mặt Hạ Kỳ An. Hạ Kỳ An cũng khó lòng từ chối, chỉ đành gật đầu, tạm thời đồng ý.

Không cần biết sau này Hạ Kỳ An lựa chọn thế nào, chỉ cần hiện tại có cơ hội để cậu cân nhắc thì vẫn chưa muộn. Cuối cùng trên mặt Hạ Tễ Xuyên và Cố Thời Yến cũng lộ ra ý cười, lái xe đưa ba người về nhà, đứng bên ngoài một lúc lâu mới lái xe đi.

“Tễ Xuyên, hôm nay về nhà đón ba mẹ cháu đến chỗ cậu... Thôi, trực tiếp đưa đến nhà ông nội cháu đi, ông nội cháu chắc có thể chấp nhận được, chúng ta bàn bạc kỹ một chút, đừng để Ngôn Quân biết.”

“Cháu hiểu rồi.”

Tối hôm đó, thời điểm Hạ Tễ Xuyên về đến nhà, nhà họ Hạ vừa ăn xong bữa tối. Hạ Vân Sơn và Cố Yến Kiều nhìn thấy con trai lớn đã lâu không về nhà còn sửng sốt một chút, sau đó cười nói, “Tễ Xuyên, con về sao không nói một tiếng! Vào nhà đi, ăn cơm chưa, để mẹ bảo dì Từ làm cho con chút đồ ăn nhé!”

“Không cần đâu, mẹ.”

“Anh cả, anh về rồi!” Hạ Ngôn Quân từ trên sô pha đứng lên, cười đi đến bên cạnh Hạ Tễ Xuyên, ôm anh một cái, nhưng bị Hạ Tễ Xuyên khéo léo tránh đi. Nụ cười của cậu ta cứng đờ trong giây lát, nhưng rất nhanh khôi phục bình thường, “Anh cả, anh cũng thật là, nửa tháng không về thăm ba mẹ, điện thoại cũng không gọi thường xuyên, mọi người đều nhớ anh lắm.”

Lời này ngoài mặt là nói nhớ Hạ Tễ Xuyên, nhưng thực chất bên trong đang oán trách anh không đủ hiếu thảo. Hạ Tễ Xuyên đã quen với tính cách “Nhanh mồm nhanh miệng” của Hạ Ngôn Quân, cuối cùng cũng không nói gì.

“Ba, mẹ, công ty con có việc, cần mời hai người qua một chuyến, liên quan đến đại hội cổ đông, hiện tại cần hai người xác nhận một số tài liệu, ngày mai con phải dùng.”

Thay vì nói quanh co dài dòng, không bằng bịa ra một lời nói dối, để tránh cho Hạ Ngôn Quân nghi ngờ. Quả nhiên, anh vừa nói như vậy, không ai hỏi thêm, hai vị phụ huynh nhà họ Hạ cũng gật đầu, chỉ cho là tài liệu quan trọng, lập tức thay quần áo ra ngoài.

Trước khi đi, Hạ Ngôn Quân còn làm nũng trong lòng Cố Yến Kiều, cho mỗi người một nụ hôn chúc ngủ ngon.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play