Chuyện này không thể qua loa, sau khi hai người bình tĩnh lại, việc đầu tiên vẫn là nghĩ đến phải gặp nhau trước, sau đó đi làm xét nghiệm quan hệ huyết thống, đương nhiên cũng phải tôn trọng ý kiến của đứa nhỏ kia.
Ở một bên khác, Hạ Kỳ An trong lòng cũng không hề yên ổn, sau khi rời khỏi quân khu, cậu đưa tay ôm lấy ngực. Cậu không quen biết hai người kia, người mặc quân phục có vẻ hơi quen mắt, có thể cậu đã gặp qua khi còn nhỏ, nhưng người mặc tây trang, cậu lại hoàn toàn không có chút ấn tượng nào.
Vậy mà chính hai người hoàn toàn xa lạ này lại khiến cậu xuất hiện một loại cảm giác rung động và sự thôi thúc khó tả, tim đập nhanh không kiểm soát.
“A!”
Lúc cậu đi đường có hơi mất tập trung, không chú ý đến người trước mặt.
“Xin lỗi, tôi có làm anh bị thương không?” Cậu vội vàng nói xin lỗi, ngẩng đầu lên lại phát hiện người trước mặt đứng im bất động, nhưng gương mặt đó lại quen mắt ngoài dự kiến, cậu suy nghĩ một lúc rồi nhớ ra đã từng gặp người này ở đâu đó.
Thấy Hạ Kỳ An hơi mở to đôi mắt, Lục Hạc Ninh cũng biết người trước mặt đã nhận ra mình, hắn đỡ lấy Hạ Kỳ An, sau khi đối phương đứng vững mới rút lại tay đang đặt trên eo cậu, “Không sao, hôm đó cảm ơn cậu.”
Chàng trai nhỏ này nhìn tuổi không lớn lắm, làn da trên mặt có lẽ bị lạnh nên hồng hồng trắng trắng, mặc dù đeo khẩu trang che khuất nửa khuôn mặt, cũng có thể nhìn ra được nét thanh tú nơi gò má. Lục Hạc Ninh nhìn chằm chắm đôi mắt đối phương, khóe môi hơi nhếch lên, thầm nghĩ, Mắt tên Tôn Thiếu Hiên này đúng là treo làm cảnh, đứa nhỏ này có chỗ nào giống với cái tảng băng Hạ Tễ Xuyên kia chứ?"
Hạ Tễ Xuyên lúc nào cũng mang vẻ mặt lạnh lùng, trong mắt mang theo khí thế, chỗ nào giống cậu thanh niên ánh mắt linh động trong trẻo này, nhưng hình dáng đôi mắt xác thật khá tương tự.
Ánh nhìn dò xét của đối phương có vẻ quá mức lộ liễu, Hạ Kỳ An có chút căng thẳng lui lại phía sau, “Anh khách sáo rồi, chỉ là chuyện nhỏ thôi.”
“Cậu muốn đi đâu sao, tôi đưa cậu đi.” Nói thế nào mình cũng là một Alpha cấp cao, vẫn nên lịch thiệp một chút, huống hồ đối phương lại là “ân nhân cứu mạng” của mình. Nhưng rõ ràng, Hạ Kỳ An không nghĩ như vậy.
“Không cần đâu, tôi chỉ đến siêu thị phía trước thôi, cảm ơn ý tốt của anh.” Người trước mặt không có ác ý, Hạ Kỳ An cũng không còn căng thẳng như vừa rồi, cậu mỉm cười gật đầu, nói lời tạm biệt với Lục Hạc Ninh sau đó rời đi.
Lục Hạc Ninh lại một lần nữa nhìn theo bóng dáng đối phương, lắc đầu bất đắc dĩ, “Quên hỏi tên rồi.”
Ca trực đêm ở quân khu chỉ có một buổi tối, hơn 6 giờ sáng hôm sau là có thể trở về. Hạ Kỳ An vừa làm xong bữa sáng, trên người vẫn còn đeo tạp dề, vừa đặt sữa đậu nành lên bàn đã nghe thấy tiếng mở cửa, ngẩng đầu liền thấy Trần Tư Vận mang theo hơi lạnh đẩy cửa bước vào.
“Mẹ, mẹ về rồi, đúng lúc, con vừa chuẩn bị bữa sáng xong, mẹ đi rửa tay trước sau đó gọi mommy dậy luôn nha.”
“…Ừ.” Trần Tư Vận kéo khóe miệng cười nhẹ, nhưng nụ cười lại có phần không tự nhiên, cô thay giày, chưa kịp rửa tay đã bước vào phòng khóa cửa lại.
Lúc này Hạ Lan cũng vừa thay quần áo xong, thấy Trần Tư Vận đã về, trên mặt cũng treo ý cười, “Hôm nay về sớm vậy, mau cởi quần áo ra đi, cả người toàn hơi lạnh.”
“……”
“Sao vậy, có chuyện gì à? Sao chị không nói gì hết vậy?”
“Lan Lan, Đội trưởng Cố… Đội trưởng Cố hôm qua tìm chị.”
“Đội trưởng Cố, anh ấy về rồi sao?! Tìm chị làm gì?”
Trần Tư Vận thở dài một hơi, mái tóc ngắn gọn gàng còn vương vài giọt nước, cô nắm lấy tay Hạ Lan, giọng điệu hơi gấp gáp, “Lan Lan, em phải chuẩn bị tâm lý thật tốt...... Đội trưởng Cố hỏi chị, là chuyện liên quan đến An An.”
---
Thời điểm Hạ Kỳ An từ phòng bếp đi ra, bên ngoài không có người. Cậu đợi một lúc, lại gọi thêm một tiếng, vẫn không có ai trả lời. Mãi đến khi cậu gọi thêm lần nữa, bảo hai người ra ăn cơm, Hạ Lan và Trần Tư Vận mới bước ra khỏi phòng ngủ, chỉ là vành mắt Hạ Lan hình như hơi đỏ.
“Mẹ, mommy, hai người cãi nhau sao?” Hạ Kỳ An có chút lo lắng nhìn về phía hai người, sau đó cẩn thận đi đến sau lưng Trần Tư Vận, ôm lấy cổ cô, “Khụ khụ, có phải mẹ chọc mommy giận không? Để con trút giận giúp mommy, khụ khụ......”
“Tên nhãi con này, học gì không học, chỉ biết bày trò trả thù mẹ thôi. Được rồi, mẹ với mommy con không có chuyện gì đâu, đừng đoán mò. Nhanh ăn cơm đi, ăn xong liền uống thuốc, biết rõ bản thân phế quản không tốt còn đi lung tung khắp nơi.”
“......Ồ.” Hạ Kỳ An cũng không hỏi nhiều, cậu rất tin tưởng hai người mẹ của mình.
“Đúng rồi, hôm nay con xin nghỉ ở quán cà phê đi, An An, nhà mình...... có thể sẽ có khách đến.”
“Ai đến vậy ạ? Mấy người chú Lâm sao?”
“Không phải, là một vị cấp trên trước đây của bọn mẹ, ông ấy muốn đến nói vài chuyện, con cũng nên ở nhà gặp ông ấy một lần.” Ánh mắt của Trần Tư Vận hơi lảng tránh, bầu không khí trên bàn ăn cũng trở nên gượng gạo.
Tốc độ ăn của Hạ Kỳ An chậm lại, cậu luôn có cảm giác sắp có chuyện gì đó xảy ra.
Có lẽ bởi vì quá sốt ruột, Cố Thời Yến và Hạ Tễ Xuyên 8 giờ đã đến đây, trong tay mỗi người đều mang theo không ít quà. Dù trước đây bọn họ từng làm việc chung, nhưng giờ phút này Cố Thời Yến cũng có chút lúng túng.
“Tư Vận, Tiểu Hạ, lâu rồi không gặp.”
“Đội trưởng Cố.” Hạ Lan mỉm cười, nhưng nụ cười có phần miễn cưỡng, cô nhận lấy đồ trong tay hai người, giọng vẫn dịu dàng, “Vào nhà đi, có gì chúng ta vào trong rồi nói.”
Bốn người ngồi trên sô pha, Hạ Kỳ An trong phòng cũng được gọi ra. Cậu bưng khay trà, nhìn thấy có thêm hai người lạ mặt trong phòng khách, sững sốt một chút.
“An An, lại đây, đây là...... là cấp trên trước đây của bọn mẹ, con gọi ông ấy là Cố…”
“Gọi chú chú Cố là được, đây là cháu trai của chú, Hạ Tễ Xuyên, lớn hơn con 6 tuổi, con có thể gọi nó là anh.” Cố Thời Yến đã quen với việc sát phạt quyết đoán trên thương trường, hiếm khi nói chuyện bằng giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng lúc này lại hơi câu nệ. Hôm nay gặp mặt tại nhà, Hạ Kỳ An không đeo khẩu trang, có thể nhìn rõ diện mạo của cậu. Nửa khuôn mặt dưới giống với ba mình, nhưng đôi môi lại đặc biệt giống Cố Thời Yến, chỉ là màu sắc tương đối nhạt.
Dù sao cũng là cấp trên của mẹ mình, Hạ Kỳ An không có khả năng thất lễ, cậu gật đầu với hai người, thanh âm trong trẻo, không kiêu ngạo không siểm nịnh, “Chào chú Cố, chào anh Hạ.”
“Ừ, An An đúng không, con cũng ngồi xuống đi.” Cố Thời Yến nhìn cháu trai lớn của mình, thấy anh cũng đang khẩn trương nhìn chằm chằm cậu thanh niên trước mặt, ông liền lên tiếng, “Tiểu Hạ, mục đích lần này tôi đến đây, chắc Tư Vận cũng đã nói với cô rồi. Tôi... tôi thật sự không biết phải mở lời thế nào, nhưng tôi buộc phải làm như vậy, hy vọng hai người có thể thông cảm.”
“Đội trưởng Cố, sao anh lại nói vậy, nếu, nếu thật sự đúng như chúng ta nghĩ, cũng coi như là chuyện vui cho tất cả rồi.”
“Cảm ơn hai người, nhưng hai người yên tâm, bất kể kết quả cuối cùng có như thế nào, chúng tôi đều sẽ không bạc đãi hai người.”
Trần Tư Vận nắm tay Hạ Lan, hai người dù sao cũng từng trải qua những tình huống lớn, lại gia nhập quân ngũ, lúc này tâm trạng đã ổn định lại, “Đội trưởng Cố, lời này quá khách sáo rồi. Nhưng đây không chỉ là chuyện giữa chúng ta, mọi việc phải đặt thái độ của An An lên hàng đầu.”
“Chuyện đó là đương nhiên.” Cố Thời Yến nhìn thoáng qua Hạ Kỳ An, người vẫn đang hoàn toàn không hiểu chuyện gì, trong lòng mềm thành một đoàn. Đột nhiên ông nhớ lại hình ảnh mình từng bế Hạ Kỳ An, lúc đó thanh niên chỉ là một nhóc con bé tí, không thích nói nhiều, nhưng thỉnh thoảng sẽ lộ ra một nụ cười, nhìn thế nào cũng làm người yêu thích không thôi. Nghĩ đến đây, tim ông lại càng thêm mềm nhũn, cân nhắc mở lời, “An An, chú, hôm nay chú và anh Hạ của con đến đây, thật ra là muốn nói với cháu về thân thế của cháu. Tư Vận từng nói cháu là... con nuôi, chuyện này cháu cũng biết rồi. Chú nói ra điều này là vì, An An, chúng ta nghi ngờ rằng con là cốt nhục lưu lạc bên ngoài của gia đình chú.”
“Cái gì...”
“An An, em là em trai của anh, anh muốn làm xét nghiệm quan hệ huyết thống với em, em đồng ý không?”