Thời điểm hai người về đến nhà đã gần 12 giờ, Hạ Kỳ An ngồi ở ghế phụ, đầu hơi nghiêng, trên người đắp một chiếc áo khoác gió rộng lớn, gương mặt quay về hướng Lục Hạc Ninh, đang ngủ rất say.
Ngực cậu khẽ phập phồng, đuôi mắt lại ửng đỏ, có vẻ như giấc ngủ không được yên ổn, một giọt nước mắt nơi khóe mắt theo sống mũi chảy xuống chóp mũi.
Lục Hạc Ninh dừng xe trước cổng nhà, cứ như vậy lẳng lặng ngắm nhìn gương mặt ngủ say của Hạ Kỳ An, đưa tay nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt kia. Hạ Kỳ An rất xinh đẹp, mà vẻ đẹp ấy lại chứa đựng vài phần cảm giác mong manh, đặc biệt là khi cậu hoang mang và bi thương đến rơi lệ, đôi mày hơi nhíu lại kia khiến người ta càng muốn che chở, hoặc càng muốn hung ác đem nó phá hủy.
Nhưng Lục Hạc Ninh lại không hy vọng nhìn thấy biểu cảm như vậy trên mặt Hạ Kỳ An thêm lần nào nữa, so với điều đó, hắn càng thích dáng vẻ bình thản, hoặc là vô ưu vô lo của cậu hơn.
Ngón tay thon dài chậm rãi lướt trên khuôn mặt trắng nõn ấy, xúc cảm mềm mại mịn màng làm hắn có chút không nỡ rời đi.
Lục Hạc Ninh thả lỏng mặt mày, tháo dây an toàn trên người, làm theo trái tim mách bảo, từ từ nghiêng nửa người về phía người bên cạnh, chóp mũi hai người gần trong gang tấc, như thể chỉ cần gần thêm chút nữa là làn da sẽ chạm vào nhau, nhưng Lục Hạc Ninh lại dừng lại. Hắn nhẹ nhàng cọ cọ mái tóc Hạ Kỳ An, ngửi thấy một mùi hoa thoang thoảng từ cổ cậu, hắn không thể phân biệt được đó là mùi của loài hoa gì, nhưng lại cảm thấy hương thơm ấy đặc biệt tươi mát.
Hoàn toàn không giống mùi nước hoa được pha chế từ các loại chất chiết xuất khác nhau, ngược lại giống như là pheromone trên người Hạ Kỳ An. Ánh mắt Lục Hạc Ninh trầm xuống, tầm mắt đặt ở vòng ức chế trên cổ Hạ Kỳ An.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT