Hạ Kỳ An bị đánh thức bởi tiếng rung của điện thoại. Tối qua cậu quá mệt, không chỉ vì ngủ quá muộn, mà còn vì mệt mỏi tinh thần. Dù sao trong khoảng thời gian ngắn đã trải qua nhiều chuyện như vậy, suy cho cùng cậu cũng mới chỉ ngoài hai mươi tuổi, muốn tiêu hóa toàn bộ những điều này, vẫn cần thời gian và sức lực.
Đã hơn 10 giờ, ánh mặt trời ngoài cửa sổ bị rèm che chắn, chỉ xuyên thấu qua một phần nhỏ, trong phòng mờ tối nhưng không mất đi sự ấm áp. Hạ Kỳ An chậm rãi ngồi dậy từ trên giường, trên người vẫn mặc chiếc áo sơ mi bên trong bộ lễ phục ngày hôm qua, sau một đêm ngủ đã xuất hiện vài nếp nhăn, điện thoại được đặt sang một bên. Hạ Kỳ An vừa cầm lên liền thấy tin nhắn của Vương Thanh Ly và Đặng Dật Thần gửi trong nhóm. Tối qua hai người được Tống Chước giữ lại ở phòng khách nhà họ Hạ ngủ lại một đêm, sáng nay còn được tài xế riêng đưa bọn họ về trường, lúc này cả hai đang báo bình an với Hạ Kỳ An.
Đối với chuyện xảy ra tối hôm qua, hai người rất có chừng mực, không hé răng nửa lời, nhưng Hạ Kỳ An cũng không có ý định giấu giếm bọn họ, chỉ nói đợi khi nào về lại trường sẽ kể chi tiết, hai người kia nghe vậy lập tức hiểu rõ.
Đặt điện thoại sang một bên, Hạ Kỳ An mới khẽ thở dài một hơi, đưa mắt quan sát hoàn cảnh xung quanh. Có vẻ đây là phòng của Lục Hạc Ninh, trong không khí phảng phất mùi hương nhàn nhạt của rượu Rum, mùi không quá nồng, nếu không cẩn thận cảm nhận sẽ rất khó phát hiện ra. Huống chi Hạ Kỳ An còn đang đeo vòng ức chế, vậy mà mùi hương này lại thật sự chui thẳng vào tuyến thể và khoang mũi Hạ Kỳ An.
Hạ Kỳ An đưa tay sờ sờ vòng ức chế trên cổ, vẫn còn nguyên vẹn, cậu khẽ mím môi, không biết đang nghĩ gì, đưa tay chạm nhẹ vào chóp mũi, vành tai lại nhiễm một mạt ửng hồng.
Rốt cuộc là ở nhà người khác, đã đến giờ này rồi, nếu còn ở trong phòng cũng không lịch sự lắm. Hạ Kỳ An vào phòng tắm trong phòng ngủ chính vệ sinh cá nhân một chút, chỉnh lại vài nếp nhăn trên quần áo, cầm điện thoại bước ra khỏi phòng. Vừa mở cửa phòng liền nhìn thấy Lục Hạc Ninh đang ngồi trên sô pha, hắn hơi nhíu mày, trong tay cầm một tập tài liệu, biểu cảm nghiêm túc mà Hạ Kỳ An chưa bao giờ nhìn thấy, nhưng lại đặc biệt cuốn hút. Ống tay áo được xắn lên để lộ một đoạn cánh tay rắn chắc mạnh mẽ, tỏa ra hoóc-môn nam tính của đàn ông trưởng thành. Không biết có phải do hôm qua không ngủ ngon hay không, nhịp tim trong lồng ngực Hạ Kỳ An đập mạnh hơn bình thường, dường như muốn nhảy ra ngoài.
“Dậy rồi à, An An.” Lục Hạc Ninh vừa nghe được tiếng động, nháy mắt quay đầu lại, đặt tài liệu trên tay sang một bên, vẫy tay gọi Hạ Kỳ An, “Lại đây ngồi xuống nghỉ chút đi, tôi đã nhờ Đoạn Thước đặt đồ ăn, lát nữa sẽ mang đến.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT