“An An! An An, ba mẹ không có ý đó, mọi người đều tin em mà. Chuyện lần này chỉ là tai nạn ngoài ý muốn thôi, mọi người đều hiểu cả.” Hạ Tễ Xuyên gần như lập tức nắm lấy cánh tay Hạ Kỳ An, Tống Chước bên cạnh cũng đầy lo lắng và sốt ruột. Chuyện xảy ra hôm nay hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của bọn họ, càng không thể ngờ nó sẽ trở thành một ngòi nổ, “Nghe lời anh, hôm nay ở lại chung cư của anh, được không?”
“Anh, thật sự rất cảm ơn anh đã chăm sóc em suốt thời gian qua. Chỉ là em nghĩ em vẫn nên về nhà với mẹ sẽ tốt hơn. Sau này, anh vẫn là anh trai em.” Hạ Kỳ An đã hạ quyết tâm, thậm chí không nhìn lấy một cái về phía cặp vợ chồng đang đứng bối rối bên cạnh, mà chỉ quay người lại, nhìn về phía hai người mẹ của mình, “Mẹ, mommy, chúng ta về nhà thôi.”
Hạ Lan và Trần Tư Vận vô cùng đau lòng cho con trai mình, hốc mắt hai người đều đỏ lên, vỗ vỗ vai Hạ Kỳ An, rồi nhẹ vuốt ve gương mặt trắng nõn của cậu. Thế nhưng khi hai người quay lại nhìn về phía người nhà họ Hạ, trong ánh mắt đầy bất mãn không hề che giấu.
Nếu lúc này Hạ Kỳ An quay về cùng Hạ Lan và Trần Tư Vận, vậy việc muốn cậu quay trở lại nhà họ Hạ sau này chính là chuyện viển vông. Cố Thời Yến trước tiên trừng mắt nhìn em gái và em rể mình, hận rèn sắt không thành thép, sau đó thở dài một hơi thật sâu. Cháu trai mà ông phải vất vả lắm mới tìm lại được, còn chưa kịp yêu thương chiều chuộng cho thỏa, bây giờ lại bởi vì một hiểu lầm như vậy mà rời đi. Ông thật sự không thể chấp nhận kết quả này.
“Hạ Lan, Tư Vận, xin lỗi hai người. Tôi thân là cậu của An An, vậy mà lại không bảo vệ tốt cho thằng bé, đây là sự thất trách của tôi. Nhưng tôi có một thỉnh cầu, có thể để An An ở lại trong nhà nghỉ ngơi vài hôm không? Chúng tôi sẽ làm rõ chuyện này, lúc sau lại để An An tự quyết định, được không?”
“Đội trưởng Cố, tôi nghĩ vừa rồi An An đã nói rất rõ ràng, rất minh bạch rồi. Ngài là cấp trên của chúng tôi, chúng tôi sẽ không chống lại mệnh lệnh của cấp trên. Nhưng bây giờ chúng tôi là mẹ của An An, chúng tôi có quyền bảo vệ con mình.”
“Hai dì, không biết có thể cho cháu nói một câu trước không?” Lục Hạc Ninh đúng lúc lên tiếng, thái độ lúc này được kiểm soát vô cùng đúng mực, ôn hòa lễ phép, nhưng vẫn không mất đi sự cứng rắn, hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Hạ Tễ Xuyên liếc nhìn hắn một cái, trong lòng cảm giác được gì đó, muốn lên tiếng ngăn cản, nhưng lại bị Tống Chước bên cạnh kéo ống tay áo, cuối cùng vẫn không mở miệng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play