Suy cho cùng Cố Thời Yến cũng có chút lợi thế nhờ chức vụ của mình, hơn nữa chỉ là một xét nghiệm DNA, làm theo quy trình báo cáo, cũng không phải việc gì khó khăn. Vào ngày hôm sau khi Hạ Tễ Xuyên mang mẫu đến, kết quả xét nghiệm đã có ngay.
"Nhiều chỉ số gen không trùng khớp......" Lông mày Cố Thời Yến gắt gao nhíu chặt, áp lực thuộc về một Alpha gần như cấp cao trên người ông cũng theo đó tỏa ra, "Không có quan hệ huyết thống, mẹ nó, chuyện quái gì đang xảy ra vậy?!"
Sắc mặt Hạ Tễ Xuyên ngồi đối diện cũng chẳng khá hơn là bao. Mặc dù trong lòng đã sớm có sự chuẩn bị, nhưng khi giả thuyết trở thành sự thật, trong lòng vẫn sinh ra một cảm giác vô lý và khó tin.
“Cậu, chuyện này, chúng ta chưa thể nói cho ba mẹ được.” Hạ Tễ Xuyên nhắm mắt lại, thở dài một hơi, bàn tay hơi run lên, giọng nói cũng đầy mỏi mệt, “Mẹ cháu sẽ sụp đổ mất, hơn nữa Ngôn Quân cũng sẽ không thể chấp nhận.”
“Điều này cậu biết.” Cố Thời Yến gật đầu, giọng điệu cứng nhắc, “Việc cấp bách bây giờ là phải tìm được em ruột của cháu, tiểu thiếu gia nhà chúng ta rốt cuộc đang ở đâu vậy?!”
“Vâng, cháu biết. Chỉ sợ là phải điều tra lại từ đầu.”
Hạ Ngôn Quân đã được nhà họ Hạ nuôi dưỡng suốt 20 năm, nếu không phải vì chuyện hôm nay, có lẽ cả đời này bọn họ cũng không biết đứa con ruột nhà họ Hạ vẫn còn lưu lạc ở bên ngoài. Chỉ là cũng chính vì đã 20 năm trôi qua, muốn điều tra cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu. Hơn nữa...... bọn họ cũng không biết liệu đứa nhỏ đó, hiện tại còn sống hay không.
“Tễ Xuyên, cậu sẽ cho người điều tra chuyện này. Bắt đầu từ bệnh viện trước đi, năm đó Ngôn Quân được sinh ra ở Bệnh viện Trung ương, tìm người ở đó thử xem. Cho dù không tìm được video giám sát, cũng phải tìm được y tá và bác sĩ năm đó, người có thể hỏi được thì hỏi, bằng mọi giá cũng phải tìm ra tung tích của đứa nhỏ này. Phía gia đình cháu, tạm thời đừng để bọn họ biết. Nếu không tìm được, đời này chỉ có hai chúng ta biết chuyện này.” Cố Thời Yến rít một hơi thuốc, làn khói che khuất ánh mắt ông, nhưng lại có thể nghe thấy giọng nói lộ rõ sự đau đớn kịch liệt và kiên quyết.
Không phải Cố Thời Yến và Hạ Tễ Xuyên ích kỷ, chỉ là nếu chuyện này bị người khác biết dưới tình huống hoàn toàn không có kết quả, chỉ khiến mọi chuyện rối ren thêm. Đối với Ngôn Quân cũng chẳng phải điều tốt, tuy nói Hạ Ngôn Quân không phải con ruột, nhưng dù sao cũng là đứa nhỏ được bọn họ nuôi dưỡng 20 năm qua.
Trong sự im lặng, hai người đạt được được nhận thức chung, tập tài liệu kia cũng được Cố Thời Yến khóa lại trong két sắt ở văn phòng.
Hạ Tễ Xuyên và Cố Thời Yến đều lập tức cho người đi điều tra. Hạ Tễ Xuyên vốn định bắt đầu từ phía gia đình, nhưng một khi làm vậy, rất dễ bị ba mẹ mình phát hiện, nên anh đành phải từ bỏ, chỉ có thể phái người đi điều tra xem năm đó có những đứa trẻ nào sinh cùng tháng.
Nhưng cuộc điều tra đã kéo dài ba bốn ngày, vẫn như cũ không thu hoạch được gì.
“Tễ Xuyên, cậu sao vậy? Công ty gặp vấn đề gì à? Sao mặt như nuốt phải khổ qua vậy, lần trước tôi với Hạc Ninh về mà cậu còn cho chúng tôi leo cây. Hay là tôi gọi vài bé O bé B lại đây chơi với cậu cho vui?” Tôn Thiếu Hiên nhướng mày trêu chọc, thấy Hạ Tễ Xuyên vẫn nhíu mày, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc, “Không phải thật sự xảy ra chuyện rồi chứ? Ở công ty hay trong nhà? Lại là thằng em cậu làm loạn nữa à?”
Lục Hạc Ninh cũng nhìn về phía Hạ Tễ Xuyên, biểu cảm không có nhiều thay đổi, nhưng ánh mắt lại lộ ra vẻ quan tâm. Dù gì cũng cùng nhau lớn lên, ít nhiều vẫn có chút tình cảm, “Có chuyện gì thì nói ra đi, nếu tôi và Thiếu Hiên có thể giúp được, chắc chắn không từ chối.”
“......” Biểu cảm Hạ Tễ Xuyên vô cùng rối rắm, anh im lặng một lúc rồi gật đầu, “Thiếu Hiên, Hạc Ninh, hai cậu có quen ai có thể lấy được video giám sát của Bệnh viện Trung ương cách đây 20 năm không?”
“20 năm trước? Bệnh viện Trung ương?”
Cả hai đều kinh ngạc, nhưng rất nhanh Lục Hạc Ninh đã phản ứng lại, “Có phải chuyện này liên quan đến Hạ Ngôn Quân không?”
“Xem như là vậy.”
“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ tìm người điều tra, nhưng 20 năm thật sự quá lâu, tôi chỉ có thể cố gắng hết sức.”
“Có lời này của cậu là tôi yên tâm rồi, cảm ơn cậu, Hạc Ninh.” Tuy rằng nhà họ Lục và nhà họ Hạ đều là gia tộc quyền quý, nhưng đến thế hệ của Lục Hạc Ninh, nhà họ Lục đã trở thành một sự tồn tại quá mức nổi bật. Ngay cả Hạ Tễ Xuyên cũng khó mà cạnh tranh được. Cho nên so với bản thân anh, Lục Hạc Ninh sở hữu mạng lưới quan hệ và thủ đoạn phong phú hơn nhiều. So với cậu mình, Cố Thời Yến, thì Lục Hạc Ninh, người nằm ngoài thể chế lại hành động càng linh hoạt hơn, muốn làm việc gì cũng dễ dàng xử lý.
Tôn Thiếu Hiên mặc dù không hiểu rõ mấu chốt vấn đề nằm ở nơi nào, nhưng chuyện giữa anh em anh ta sẽ không hỏi nhiều, chỉ lặng lẽ gật đầu, cũng cho người đi điều tra.
“Này, Tễ Xuyên, lần trước không gặp được cậu, hôm nay nhìn thấy cậu tôi mới nhớ ra, mấy hôm trước tôi gặp một cậu nhóc đẹp trai, tôi vẫn luôn cảm thấy cậu ta rất quen mắt, hóa ra là giống cậu!”
“Giống tôi?” Hạ Tễ Xuyên khẽ nhíu mày, các ngón tay siết chặt ly rượu trong tay, trong lòng không hiểu sao có cảm giác căng thẳng, “Giống tôi điểm nào? Cậu gặp được ở đâu?”
“Cậu đừng nghe cậu ta nói vớ vẩn, người ta chỉ lộ ra mỗi đôi mắt cũng có thể nói giống.”
“Chậc, giống thật mà, chính là đôi mắt ấy. Tôi tốt xấu gì cũng là Alpha ưu tú, cậu nhóc đó cũng có đôi mắt phượng, thật sự rất đẹp. Gặp phải đúng vào ngày chúng tôi về, mặc áo trắng, chỉ tiếc là không kịp nói chuyện với cậu ta.”
Lục Hạc Ninh cười khẽ một tiếng, không nói gì thêm, ngược lại trong lòng Hạ Tễ Xuyên có chút bồn chồn.
Có lẽ là vì chuyện này khiến anh thần hồn nát thần tính, nhưng Hạ Tễ Xuyên vẫn cảm thấy không thể bỏ qua bất kỳ manh mối nào.
“Cảm ơn cậu, Thiếu Hiên, nếu tôi có thể giải quyết ổn thỏa chuyện này, tôi nhất định mời hai cậu ăn một bữa.”
“Được rồi, ba chúng ta còn phải chú trọng cái này sao.”
Ba người vừa cười vừa cụng ly, không ai biết rằng từ khoảnh khắc này, mọi chuyện sẽ bắt đầu thay đổi.
Chuyện tìm em trai ruột như một tảng đá đè nặng trong lòng Hạ Tễ Xuyên. Ban ngày anh làm việc, tranh thủ thời gian kiểm tra tiến độ, ban đêm đầu óc chỉ toàn nghĩ đến người em trai đang thất lạc bên ngoài kia, bao nhiêu lần giật mình tỉnh giấc giữa cơn ác mộng. Bởi vì chuyện này, nửa tháng nay anh không về nhà, vừa sợ bản thân vô tình tiết lộ sự thật, lại vừa không biết đối diện với Hạ Ngôn Quân thế nào.
Lời của Tôn Thiếu Hiên rốt cuộc vẫn in sâu trong lòng anh, thà sai một vạn lần còn hơn bỏ sót một lần. Hạ Tễ Xuyên lập tức gọi điện cho Cố Thời Yến rồi lái xe đi.
Cùng lúc đó, Cố Thời Yến đang tìm đến cấp dưới trước đây của mình, nhờ bọn họ hỗ trợ.
“Đội trưởng Cố, sao anh lại đến đây?” Vương Vĩ từng là thành viên trong tiểu đội của Cố Thời Yến, theo tuổi tác tăng lên liền giải ngũ chuyển sang làm cảnh sát vũ trang, hiện đang công tác trong đơn vị lực lượng vũ trang.
“Lão Vương, thật không dám giấu, hôm nay tôi đến quả thật có việc cần nhờ vả. Tôi biết cậu có quen biết với người trong đội cảnh sát hình sự, có thể nhờ cậu giúp tôi điều tra về bọn buôn người 20 năm trước không?”
Khi Hạ Tễ Xuyên từ công ty chạy tới, đúng lúc nghe được câu này, anh vội bước nhanh đến bên cạnh cậu mình, cúi người chào viên cảnh sát trước mặt, rất đúng mực đứng phía sau Cố Thời Yến.
“Bọn buôn người sao? Chuyện này thì được, chỉ là kiểm tra một chút hồ sơ vụ án và hồ sơ tội phạm thôi. Tôi có thể nhờ bọn họ mượn hồ sơ vụ án từ 20 năm trước tới bây giờ mang đến chắc không thành vấn đề, chỉ là thời gian mượn sẽ không lâu đâu.”
“Không sao, có thể có một ngày thôi cũng đủ rồi.” Cố Thời Yến thở phào nhẹ nhóm, thực hiện một nghi thức chào trang trọng với Vương Vĩ. Ông còn định nói thêm gì đó, nhưng lại bị một trận ho khan vang lên từ phía sau làm gián đoạn.
“Khụ khụ...... Khụ...... Chú Lâm, phiền chú giúp cháu đưa cho mẹ, tối nay bà ấy trực ca, lại không mang quần áo thay theo, khụ khụ......”
“Được rồi, đứa nhỏ ngốc này, cũng không mặc thêm quần áo, mau, vào trong ngồi một lát đi, mẹ cháu sắp họp xong rồi.”
Hạ Kỳ An lắc đầu, đây không phải lần đầu cậu đến quân khu, quy tắc phải tuân thủ cậu sẽ không vi phạm. Mặc dù là người thân, nhưng cậu cũng sẽ không đi quấy rầy người nhà đang làm việc. Mi mắt cong cong mang theo ý cười, nói tiếng cảm ơn với Thiếu úy Lâm. Khi quay người lại, liền đối diện ánh mắt của hai người kia.
Cố Thời Yến và Hạ Tễ Xuyên cả đời đều không quên được một ngày này. Chàng thanh niên dáng người mảnh khảnh, chỉ lộ ra chóp mũi ửng đỏ và đôi mắt phượng đa tình, trong mắt là sự thuần khiết và thấu suốt, cứ như vậy đứng yên giữa cơn gió tuyết nhìn thẳng vào mắt bọn họ. Sự thôi thúc của máu mủ trước tiên phá vỡ rào cản lý trí, cuồn cuộn trong cơ thể, mà bọn họ lại sững sờ đứng ngây ra tại chỗ, chỉ có thể nhìn người nọ rời đi.
Trước khi tận mắt nhìn thấy, Hạ Tễ Xuyên vẫn còn nghi ngờ lời Tôn Thiếu Hiên nói. Nhưng bây giờ, anh có thể khẳng định rằng, “cậu chàng đẹp trai” mà Tôn Thiếu Hiên nhắc đến chính là người này. Đôi mắt đó rõ ràng giống hệt anh và Cố Thời Yến, ngay cả khí chất trên người cũng cực kỳ giống mẹ anh.
“Cậu.”
“Ừ.” Cố Thời Yến kìm nén cảm xúc dâng lên trong lòng, trấn tĩnh tâm trạng, hiện tại không phải lúc đuổi theo, “Lão Vương, đứa nhỏ vừa rồi là......”
“Ồ, anh nói là Kỳ An à? Đội trưởng Cố, anh thật sự đã rất lâu không đến đại viện rồi nhỉ. Đó là con của Tư Vận và Hạ Lan, hồi nó 8, 9 tuổi anh còn bế qua nó, nhưng sau đó anh lại đi làm nhiệm vụ nên không hay gặp nhau nữa, bây giờ cũng đã 20 rồi.”
“Là thằng bé sao? Thằng bé là con của Tư Vận và Hạ Lan? Tôi nhớ con của bọn họ là nhận nuôi, đúng không?”
“Đúng vậy, hai cô ấy không có khả năng sinh con, nên nhận nuôi An An.”
20 tuổi, nhận nuôi, còn có ngoại hình vô cùng giống nhau.
Mò kim đáy bể tìm mãi chẳng thấy, đến khi tìm được lại chẳng tốn công. Người mà bọn họ dày công tìm kiếm bấy lâu, dường như đang đứng ngay trước mắt.