Những lời của bác sĩ Vương khiến tất cả mọi người đều im lặng. Hạ Ngôn Quân thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương, chỉ có thể cúi đầu, ôm chặt lấy cánh tay Cố Yến Kiều. Mà lúc này, Cố Yến Kiều đang bị một loại cảm xúc mang tên đau lòng xâm chiếm, hốc mắt đỏ lên, vùi vào ngực Hạ Vân Sơn, trong lòng tràn đầy áy náy.
Càng không cần nói đến ông cụ Hạ, Cố Thời Yến và Hạ Tễ Xuyên. Từ khi đón Hạ Kỳ An về nhà, người đau lòng Hạ Kỳ An nhất chính là ba người bọn họ. Bây giờ biết Hạn Kỳ An suýt chút nữa mất mạng, tất nhiên không ai có thể giữ được bình tĩnh.
Lục Hạc Ninh không có tâm trí bận tâm đến cảm xúc dâng trào trong lòng bọn họ, ánh mắt chỉ đặt ở cửa phòng bệnh. Vừa rồi vì nói chuyện, tất cả đã ra khỏi phòng. Lúc này bên trong chỉ còn lại một mình Hạ Kỳ An. Hắn trao đổi ánh mắt với Hạ Tễ Xuyên, sau khi thấy đối phương gật đầu, liền quay người đẩy cửa bước vào phòng bệnh.
“Anh Hạc Ninh......” Từ khi biết mình dị ứng xoài, Hạ Kỳ An luôn rất cẩn thận, hiếm khi nào để bản thân tiếp xúc với nguồn gây dị ứng. Hơn nữa, bản thân đều cảnh giác đến mức cao nhất, trước nay vẫn luôn mang theo thuốc chống dị ứng bên người. Lần này, tuy rằng lật thuyền trong mương, nhưng may mắn không nguy hiểm đến tính mạng. Ít nhiều cũng là nhờ Lục Hạc Ninh giúp cậu tản nhiệt, khai thông không khí, lại ôm cậu chạy lên xe cứu thương. Thuốc dị ứng không thể phát huy tác dụng ngay lập tức, huống hồ cậu đã uống không ít nước trái cây, cơ thể vốn yếu, lại cực kỳ mẫn cảm. Thời điểm được Lục Hạc Ninh ôm chạy về phía xe cứu thương, cậu đã có hiện tượng hô hấp dồn dập. Nếu lúc đó tốc độ của Lục Hạc Ninh chậm thêm chút nữa, e rằng cậu đã thật sự ngất đi trong lồng ngực đối phương.
“Hôm nay thật sự cảm ơn anh rất nhiều.”
Bởi vì nguyên nhân dị ứng, Hạ Kỳ An vẫn chưa khôi phục sức lực, giọng nói cũng không lớn. Cậu thu mình nằm trên giường bệnh màu trắng, gương mặt và cổ vẫn còn những vết đỏ do dị ứng gây ra. Để tiện bôi thuốc lên vùng da bị dị ứng, vòng ức chế đã được tháo xuống. Nhưng chính điều đó, lại khiến Hạ Kỳ An lộ ra vài phần dáng vẻ yếu ớt.
Cảnh tượng này hoàn toàn trái ngược với hình ảnh thường ngày của cậu. Tuy sức khỏe không tốt, nhưng cậu chưa bao giờ lơ là việc vận động và rèn luyện những bài tập cần thiết, đồng thời rất biết cách chăm sóc bản thân. Vì vậy ngày thường trông có vẻ mảnh mai lại không hề yếu ớt. Nhưng hôm nay, sau khi trải qua chuyện này, sắc mặt tái nhợt, tinh thần cũng suy sụp đi nhiều, khiến người nhìn vào càng thêm đau lòng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT