Trời vừa chạng vạng, trong viện nhỏ Ngô Đồng, ánh đèn dầu lấp lánh, bầu không khí trong phòng ấm áp lạ thường.
Khương Vãn Nguyệt ngồi bên bàn, tay bưng chén canh nóng, mỉm cười nhìn đám nha hoàn đang ríu rít bên mâm cơm.
Thường ngày các tiểu nha đầu này đều bận rộn không ngơi tay, hôm nay được thảnh thơi một bữa, lại còn có chút rượu nhấp môi, ai nấy đều vui đến quên cả trời đất. Hạnh Nhi uống vài chén liền đỏ mặt, hứng chí còn hát vài câu dân ca Giang Nam, giọng líu lo như chim yến.
Khương Vãn Nguyệt nghiêng đầu, khe khẽ thở ra một hơi, trong mắt ánh lên nét dịu dàng. Nàng khẽ hỏi Tú Xuân:
“Nhìn các muội ấy, muội có thấy giống ta và muội muội hồi bé không?”
Khương gia tuy là thế tộc, nhưng hậu viện không quá nghiêm khắc. Trong nhà chỉ có hai chị em gái, từ nhỏ đã được cưng chiều như trân châu bảo ngọc. Quy củ tất nhiên vẫn phải học, nhưng trong nhà vốn chẳng ai ép buộc, muốn chơi gì thì chơi, muốn nghịch gì thì nghịch.
Tú Xuân gật đầu cười:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT