Thư phòng bên trong phủ Tĩnh Vương, khói hương u lan lượn lờ theo làn gió nhẹ, hoà vào mùi gỗ trầm ấm, mờ ảo như sương khói buổi sớm, vấn vít cả gian phòng.

Sau bức bình phong chạm trổ sơn son thếp vàng, một giọng nữ khe khẽ vọng ra, mềm mại như tơ, thấp thoáng ẩn nhẫn:

“Vương gia… nô tỳ… nô tỳ không chịu nổi nữa rồi…”

Âm thanh ấy tựa như tiếng oanh giữa rừng mai, dịu dàng mà mang theo đau đớn bị dồn nén. Thế nhưng người đàn ông trong phòng dường như chẳng hề bận tâm, động tác cũng không dừng lại.

Tiếng nàng dần chuyển thành khẩn thiết, mang theo nỗi thổn thức:

“Vương gia… xin người… cầu người… a!”

Một tiếng khẽ kêu cất lên, rồi theo đó là tiếng mực nghiêng, nghiên rơi, giấy lụa tán loạn đổ khắp mặt đất.

Ngoài cửa, thái giám Vinh An giật nảy mình, vội vàng lên tiếng dò hỏi:

“Vương gia, người… không sao chứ ạ?”

Bên trong hồi lâu không một tiếng động. Một lúc sau, mới truyền ra giọng nam trầm thấp, lạnh lẽo:

“Không sao.”

Vinh An nghe vậy liền hiểu mọi việc đã kết thúc, vội phất tay gọi hạ nhân mang nước ấm tới, còn mình thì đứng yên chờ bên ngoài, không dám động đậy.

Chẳng mấy chốc, bên trong có tiếng gọi:

“Vào đi.”

Vinh An cúi đầu, thu người lại, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, nhẹ nhàng bước vào.

Gian phòng hỗn độn. Hương trong lư đã gần cạn, mùi thơm phảng phất tàn trong không khí. Bình phong nghiêng lệch, để lộ bóng hai người mơ hồ phía sau.

Trên ghế chủ tọa, người đàn ông ngồi đó chính là chủ nhân phủ đệ – Tĩnh Vương.

Dưới chân chàng, một nữ tử đang cúi người nhặt từng món đồ vương vãi. Mái tóc nàng tán loạn, trên người chỉ khoác tạm một lớp lụa mỏng hồng nhạt. Chiếc áo mỏng manh ấy chẳng thể che nổi những vết hồng xanh lấm tấm nơi cổ và bờ vai trắng nõn.

Vinh An chỉ liếc mắt một cái đã lập tức thu lại ánh nhìn, không dám nhìn thêm, tay siết chặt vạt áo, im lặng đứng chờ.

“Vương gia, có cần nô tài gọi người vào thu dọn không ạ?” hắn dè dặt hỏi.

Tĩnh Vương dựa người vào lưng ghế, vạt áo rộng mở để lộ phần ngực rắn rỏi, cánh tay vắt lên thành ghế, hờ hững phất tay:

“Gọi đi.”

Vinh An vội vàng lui ra.

Tĩnh Vương vẫn ngồi đó, áo khoác qua loa, tóc rối như chưa từng chải lại. Dáng vẻ ấy lộ ra sự tùy tiện đầy bản năng của một người đàn ông quen sống nơi biên ải.

Làn da chàng ngăm đen, không theo thói quen tô phấn điểm son như kẻ trong kinh thành. Khuôn mặt thô cứng, ngũ quan sắc nét, đôi mày rậm như cỏ hoang, vừa ngang ngược vừa mang theo chút dã khí từ chiến trường trở về.

Chàng không trọng lễ nghi, mọi hành động đều tùy hứng, vừa qua loa vừa lãnh đạm – tựa như chính con người chàng: hoang dã, lạnh lùng, và khó ai đoán nổi tâm can.

Ánh mắt Tĩnh Vương vẫn dừng nơi bàn chân của nữ tử đang cúi người, sâu thẳm và nặng nề như bóng đêm, mang theo sự chiếm hữu đầy bản năng – như thể chỉ cần nàng sơ ý một chút, sẽ lập tức bị nuốt trọn, không còn đường lui.

Hàng mày rậm lộ ra vẻ sắc sảo, trong mắt vẫn còn sót lại tia dục niệm chưa tan.

“Ngươi tên là gì?” – giọng chàng trầm thấp, lười nhác vang lên.

Nữ tử kia khựng lại trong thoáng chốc, sau đó gom lại hết những món trang sức rơi rớt, mới dịu dàng lên tiếng:

“Nô tỳ tên là Khương Vãn Nguyệt.”

“Khương?” – Tĩnh Vương nhướng mày, giọng có chút hứng thú.

“Phải chăng là người của Khương gia bị phụ hoàng đoạt chức lưu đày hai tháng trước?”

Khương Vãn Nguyệt không dám ngẩng đầu, chỉ nhỏ giọng đáp: “Dạ… đúng vậy.”

Nàng không hề chối bỏ, ánh mắt Tĩnh Vương liền loé lên một tia thích thú, đưa tay nâng cằm, chăm chú quan sát gương mặt nàng.

“Khương lão đầu miệng đầy đạo nghĩa nhân luân, vốn cố chấp bảo thủ. Nếu biết cháu gái mình hôm nay lại bị người ta đưa đến làm quà lấy lòng bổn vương, lại còn thấp hèn đến mức mặc người muốn làm gì thì làm… không biết ông ta sẽ nghĩ gì đây?”

Khương Vãn Nguyệt lúc ấy mới ngẩng đầu lên.

Hàng mi cong như cánh liễu khẽ run, trong mắt chất chứa sầu lo xen lẫn cam chịu. Nhưng dung nhan như ngọc kia, lại thấp thoáng một nét kiên cường khó thấy.

“Nô tỳ hiện giờ đã chẳng còn là tiểu thư Khương gia, Vương gia quên rồi sao? Nô tỳ… chỉ là một nha hoàn của người.”

Tĩnh Vương híp mắt lại, ánh nhìn sâu thêm mấy phần.

“Lúc Cố An hầu phủ đưa ngươi tới, cũng không nói ngươi là nữ nhi Khương gia.”

Khương Vãn Nguyệt vẫn bình tĩnh, mặt không chút đổi sắc.

“Chuyện đó… có quan hệ gì đâu, thưa Vương gia? Dù có là nữ nhi Khương gia hay không, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến người. Chẳng lẽ… Vương gia còn phải kiêng kị một gia tộc đã bị sung quân rồi sao?”

Tĩnh Vương không nghĩ nàng lại dám nói thẳng như vậy, bất giác bật cười.

“Cho dù tổ phụ ngươi còn là tam phẩm ngự sử, bổn vương cũng không sợ.”

Khương Vãn Nguyệt lại cúi đầu, giọng nhẹ như khói mỏng:

“Là tổ phụ cố chấp, nhất định phải trái ý Vương gia, mới dẫn đến kết cục ngày hôm nay. Nô tỳ cũng từng khuyên ngăn, tiếc rằng tổ phụ không nghe. Vương gia thân là hậu duệ quý tộc, tài mạo hơn người, những biến động nhỏ nhoi này chẳng thể lay chuyển được người. Nô tỳ được hầu hạ bên cạnh Vương gia, đã là phúc phận kiếp này. Nô tỳ không cầu gì hơn… chỉ mong có thể ở lại bên cạnh người, có một nơi để dung thân.”

Tĩnh Vương xưa nay kiêu ngạo, đối với nữ nhân bên cạnh chẳng mấy khi bận tâm. Nhưng lúc này, đối với Khương Vãn Nguyệt, hắn lại không thấy có chút đe dọa nào.

Trải bao năm giết chóc nơi biên ải, chỉ cần một cái liếc mắt, hắn đã biết người trước mặt có thật lòng hay không.

Tĩnh Vương cúi người, đưa tay nâng cằm nàng lên lần nữa.

“Ngươi hầu hạ cũng không tệ.”

“Đa tạ Vương gia khen ngợi.”

Khương Vãn Nguyệt cụp mắt, không dám nhìn thẳng vào chàng.

Nàng vào phủ được bảy ngày, cả bảy ngày ấy, Tĩnh Vương đều giữ nàng lại trong thư phòng, nhưng nàng chưa từng oán hận, cũng không ỷ sủng sinh kiêu. Luôn khiêm nhường, mềm mỏng.

Một nữ nhân biết giữ chừng mực như vậy, Tĩnh Vương không thể không sinh vài phần hài lòng.

Chàng buông tay ra, giọng bình thản:

“Thôi thì… cứ lưu lại đi. Ngày mai ta sẽ bảo Vương phi sắp xếp cho ngươi một chỗ ở tại hậu viện.”

Đây xem như chính thức chấp nhận nàng.

Khương Vãn Nguyệt lập tức quỳ xuống hành lễ, giọng run nhẹ:

“Đa tạ Vương gia…”

Nàng cắn nhẹ môi, bàn tay nắm chặt bên trong tay áo, hô hấp dồn dập.

Cuối cùng…

Hai tháng nín nhịn, rốt cuộc cũng có kết quả.

Nàng… đã trở thành người của Tĩnh Vương.

Nghĩ tới kiếp trước, tâm trạng nàng rối bời.

Khương gia đắc tội thiên tử, bị sung quân lưu đày. Nếu không có chiếu đại xá, thì cả đời này cũng không thể quay về kinh thành.

Mà chiếu đại xá… chỉ có thể xuất hiện khi tân đế lên ngôi.

Muốn cứu lấy gia tộc, muốn thay đổi vận mệnh, chỉ có thể dựa vào một người — Tĩnh Vương.

Bên ngoài truyền đến tiếng Vinh An thúc giục hạ nhân. Nước ấm đã được đưa tới.

Tĩnh Vương đi tắm, Khương Vãn Nguyệt phủ thêm áo khoác rồi nhẹ nhàng rời khỏi thư phòng.

Nàng hiện giờ vẫn là nha hoàn, chưa có thân phận, không thể ở lại lâu.

Vinh An hiển nhiên đã nghe được lệnh của Tĩnh Vương, vội vàng hành lễ:

“Khương cô nương có cần gì dặn dò không? Nô tài sẽ sai người đưa cô nương về phòng.”

Khương Vãn Nguyệt khẽ mỉm cười:

“Không cần đâu, chỉ vài bước là tới. Chỉ là… ta có một việc muốn làm phiền công công.”

“Xin cô nương cứ nói.”

“Năm đó ta có một tỳ nữ thân cận, sau khi Khương gia gặp chuyện, nàng bị bán vào phủ Hình Bộ Thị lang Đổng đại nhân. Không biết công công có thể giúp ta chuộc nàng về?”

Ánh mắt Vinh An khẽ đảo.

Vị Khương cô nương này được Vương gia ân sủng liên tiếp bảy ngày, đó là điều chưa từng có. Chỉ là một nha đầu, trong phủ một vị thị lang, có gì mà không lấy được?

Hắn lập tức cúi người thi lễ:

“Cô nương yên tâm, việc này giao cho nô tài.”

Khương Vãn Nguyệt cũng nhẹ nhàng cúi mình:

“Đa tạ công công.”

“Không dám nhận lễ của cô nương.” – Vinh An vội nghiêng người né tránh.

Khương Vãn Nguyệt nói lời cảm tạ thêm lần nữa, rồi dưới ánh mắt tiễn đưa của Vinh An, chậm rãi rời khỏi thư phòng.

Nàng đang ở khu viện dành cho hạ nhân, cách thư phòng không xa.

Trời đã khuya, con đường vắng vẻ không một bóng người.

Khương Vãn Nguyệt vừa đẩy cửa vào, đang định thắp nến, thì phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói lành lạnh:

“Không ngờ ngươi nhanh như vậy đã lọt vào mắt Tĩnh Vương… Khương Vãn Nguyệt, bản lĩnh thật không tệ. Trước mới vừa bỏ vị hôn phu, sau đã trèo lên giường Tĩnh Vương. Ta cứ tưởng cháu gái của ngự sử đại nhân thì phải thanh cao lắm cơ đấy… Hóa ra cũng chẳng khác gì những kẻ hạ tiện ngoài kia.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play