Khương Vãn Nguyệt khẽ biến sắc, con ngươi thoáng co rút lại.

“Này là thật sao? Mau đưa ta xem thử.”

Tú Xuân vội vàng dâng phương thuốc lên.

Khương Vãn Nguyệt cẩn thận nhìn từng chữ một, càng xem mày càng chau lại.

Phương thuốc này… dường như thật sự hữu dụng!

Nàng vốn không tinh thông y thuật, nhưng kiếp trước từng nhiều lần bị hành hạ, thân thể tổn thương không nhẹ. Ngụy thị lại không cho mời đại phu, nàng chỉ có thể lén đọc sách thuốc, học nhận biết dược liệu, rồi tìm người ra ngoài mua về chữa tạm.

Bà tử chuyên bán thuốc tránh thai kia, chính là nhờ thế mà quen biết.

Phương thuốc trước mắt, có vài vị là những dược liệu thượng hạng hiếm có trên thị trường, tuy nàng không rõ hết dược tính, nhưng phần lớn đều có tác dụng điều dưỡng cơ thể, ích khí dưỡng huyết.

Khương Vãn Nguyệt không ngờ trên đời này lại có thứ gọi là “bí phương sinh tử” thật!

Chỉ là… nàng vẫn cảm thấy có gì đó là lạ.

Nếu phương thuốc này thực sự linh nghiệm như thế, vì sao bao nhiêu ngự y, danh y trong kinh thành lại chưa từng nhắc đến?

Không ít phu thê thành hôn đã lâu mà vẫn vô tự, chạy chữa bao năm cũng vô vọng, dù nạp thiếp cũng chẳng ích gì, cuối cùng chỉ đành nhận con nuôi. Nếu có phương thuốc này, nào phải khổ sở đến thế?

Khương Vãn Nguyệt cầm phương thuốc trong tay, chau mày trăm mối không thông.

Tú Xuân thì lại mừng rỡ, buột miệng thốt lên lối xưng hô cũ: “Tiểu thư! Có phương thuốc này, người cũng có thể sớm mang thai! Chỉ cần có hài tử, địa vị của người sẽ vững vàng!”

Khương Vãn Nguyệt mím môi.

“Ta chưa định sinh con sớm như vậy. Hơn nữa, phương thuốc thật giả chưa rõ, không nên mạo hiểm.”

Tú Xuân nghe vậy, cũng dần bình tĩnh lại.

“Di nương nói phải. Hay là… chúng ta cứ chờ xem một thời gian. Nếu Tạ di nương thật sự có tin mừng, vậy phương thuốc này hẳn là có hiệu nghiệm. Khi ấy dùng cũng chưa muộn, có được không?”

Khương Vãn Nguyệt không gật đầu cũng chẳng lắc đầu, chỉ đưa lại phương thuốc, dặn nàng cất kỹ.

Phương thuốc này rốt cuộc nên “dùng” thế nào, nàng còn phải suy tính thêm.


Không bao lâu sau, bên ngoài truyền đến động tĩnh—Tĩnh Vương đến.

Khương Vãn Nguyệt theo bản năng chỉnh lại y phục, khẽ vuốt mái tóc mai bên tai, rồi vội đứng dậy đón chàng.

Tĩnh Vương vừa bước vào sân, liền bắt gặp dáng hình nàng đang đứng chờ dưới mái hiên.

Vẫn là bộ xiêm y hồng nhạt như lần đầu gặp gỡ.

Chỉ là khi đó, Khương Vãn Nguyệt gương mặt nhợt nhạt, dáng người yểu điệu như nhánh liễu yếu trong gió, vừa nhìn đã khiến người thương xót.

Còn hiện tại—trắng hồng phơn phớt, môi điểm ý cười, đôi mắt khi bắt gặp ánh mắt chàng liền sáng lên rực rỡ như ánh bình minh rọi xuống tuyết đầu mùa.

“Vương gia đến rồi.” Nàng cất giọng nhẹ nhàng.

Khương Vãn Nguyệt bước nhanh đến gần, nhấc váy khẽ xoay một vòng, váy áo lay động như mây lượn nước trôi.

“Vương gia, thiếp có đẹp không?”

Tĩnh Vương trong đáy mắt hiện lên vẻ kinh diễm.

Khương Vãn Nguyệt vốn là mỹ nhân, chàng biết điều đó từ lâu.

Chỉ là trước kia, nàng luôn giữ vẻ dịu dàng đoan trang, hiểu lễ hiểu phép—trừ khi trên giường.

Còn lúc này, nàng sinh động như cánh bướm đầu xuân, tươi tắn như hoa đào mới hé, khiến người không thể dời mắt.

Tĩnh Vương không kìm được lòng, bước tới ôm lấy vòng eo thon nhỏ, bế ngang nàng lên, đi thẳng vào trong phòng.

“Vương gia, còn đang ở ngoài…” Khương Vãn Nguyệt khẽ trách, nắm tay vỗ vỗ lên ngực chàng.

Tĩnh Vương khẽ cười: “Là nàng câu dẫn ta trước.”

Chàng cúi đầu ghé sát tai nàng thì thầm, rồi nhấc bổng nàng lên, bước nhanh vào trong viện.

Khương Vãn Nguyệt kêu khẽ một tiếng, tay ôm lấy cổ chàng theo bản năng.

Cửa phòng lập tức đóng lại, nha hoàn đều bị đuổi lui ra xa.

Vinh An đứng canh ngoài cửa, gương mặt sa sầm: “Hy vọng đêm nay Vương gia sớm kết thúc. Trời thế này e rằng đêm nay có tuyết, lão già ta không chịu nổi lạnh…”

Tiếc thay, ông ta lại quá xem thường chủ tử nhà mình.

Tĩnh Vương quả thật là chiến thần giữa chốn khuê phòng.

Đêm đó, triền miên mãi đến tận khi trời tờ mờ sáng, tuyết đầu mùa cũng âm thầm phủ trắng sân đình.


Tới lúc Khương Vãn Nguyệt tỉnh lại, trời đã sẫm màu. Nàng mơ màng ngồi dậy, nhìn sắc trời xám xịt bên ngoài, nhất thời chẳng phân nổi sáng tối, lòng ngẩn ngơ như đang mộng du.

Nàng che trán, vừa ngồi dậy, chăn gấm tuột xuống để lộ bờ vai trơn bóng, nhưng không hề thấy lạnh.

Lúc quay đầu, mới phát hiện trong phòng đã sớm nhóm lò than.

“Sao ban ngày lại đốt lò rồi?” nàng hỏi.

Tú Xuân từ ngoài bước vào, dịu giọng đáp: “Di nương, giờ đã gần tối rồi.”

Khương Vãn Nguyệt giật mình: “Ta ngủ suốt cả ngày? Vương gia đâu? Thỉnh an thì sao? Vương phi có nói gì không?”

Tú Xuân giúp nàng mặc y phục, vừa cười vừa trả lời từng câu: “Vương gia rời đi lúc trưa, trước khi đi còn dặn bọn nô tỳ đừng đánh thức ngài, cứ để ngài ngủ tiếp. Còn chuyện thỉnh an, người cũng đã sai người báo với Vương phi là ngài không khỏe, xin miễn một hôm. Vương phi không nổi giận, chỉ có Tạ di nương lắm lời, bị Vương phi quát ngưng lại rồi.”

Khương Vãn Nguyệt kéo váy, ngồi xuống sập, than nhẹ: “Lần sau không thể như vậy nữa…”

Nàng nên biết rõ mới phải!

Tĩnh Vương thân thể cường kiện như vậy, chẳng thể trêu vào. Rõ ràng đêm qua hai người đều không nhàn rỗi, mà chàng lại sớm tinh thần phơi phới, còn nàng giờ vẫn toàn thân mệt mỏi ê ẩm, phỏng chừng phải nghỉ thêm vài hôm mới hồi phục.

Tú Xuân dỗ dành nàng rửa mặt, rồi cho người bưng cháo tổ yến tới.

“Di nương chưa ăn gì cả ngày, uống chút cháo lót bụng trước. Nếu muốn ăn gì khác, đầu bếp nói chỉ cần phân phó.”

Khương Vãn Nguyệt ăn vài muỗng, cả người dựa vào gối mềm như không còn xương.

Tú Xuân vừa thương vừa buồn cười.

Chỉ ngồi một lúc, bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân.

Tưởng là người mang thức ăn đến, ai ngờ lại là Vinh An.

“Khương di nương, Vương gia sai nô tài mang đồ đến cho người.”

Khương Vãn Nguyệt chỉnh lại tư thế, đoan trang ngồi thẳng dậy.

“Vinh công công, mời vào.”

Vinh An cười tươi tiến vào, theo sau là hai bà tử, mỗi người bê một sơn hộp.

“Vương gia được hai hộp trân châu quý, dặn tiểu nhân đưa đến cho di nương. Người xem thử xem có thích không?”

Hai bà tử lập tức mở nắp hộp.

Tú Xuân thốt lên kinh hô.

Bên trong là hai hộp lớn trân châu, sáng bóng long lanh, màu sắc rực rỡ, ngoài những viên trắng sữa, hồng nhạt thường thấy, còn có cả màu ánh kim, tím sẫm hiếm gặp.

Khương Vãn Nguyệt ánh mắt cũng thoáng kinh ngạc.

Những viên trân châu này không chỉ lớn bất thường, mà sắc lấp lánh như sương phủ trên sóng biển.

“Chẳng lẽ đây là hải châu?”

Hải châu vô cùng quý hiếm, đặc biệt là với số lượng lớn như thế…

Chẳng lẽ thế lực của Tĩnh Vương đã vươn ra tới tận biển khơi rồi?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play