Khương Vãn Nguyệt vốn chỉ giả vờ rảo bước cùng Tú Xuân, cố ý dẫn nàng đi vòng quanh chính viện một lượt, vừa vặn nhắm đúng hướng Tạ Lan Tích rời đi. Ai ngờ chưa tới hoa viên đã bắt gặp ngay cảnh tượng bất ngờ: Tạ Lan Tích đang nắm chặt tay Lạc Thanh Thanh, hai người như đang cãi cọ, sắc mặt đều có phần không vui.

Khương Vãn Nguyệt khẽ giơ tay ra hiệu, nhẹ nhàng áp sát lại gần, nhân lúc hai người chưa phát hiện, chợt lên tiếng:

“Ôi chà, hai vị tỷ tỷ đang bàn gì đó mà khí thế thế?”

Tiếng nói vừa vang lên, quả nhiên khiến cả hai giật mình.

Tạ Lan Tích hốt hoảng, theo bản năng buông tay, để Lạc Thanh Thanh rút ra được.

Lạc Thanh Thanh nhanh chóng điều chỉnh lại sắc mặt, khẽ gật đầu chào:

“Khương di nương sao lại tới nơi này?”

Tạ Lan Tích cũng lấy lại bình tĩnh, chau mày trách:

“Ngươi đi đứng kiểu gì mà lẳng lặng như mèo vậy, làm người ta giật cả mình!”

Khương Vãn Nguyệt như không để tâm, chỉ nhẹ nhàng lấy từ trong tay áo ra một chiếc vòng tay bằng vàng, giơ lên trước mặt.

“Ta nhặt được cái vòng này dọc đường, không biết của ai đánh rơi, tiện thể hỏi thử hai vị tỷ tỷ có nhận ra chăng. Tú Xuân, đem lại cho hai người xem.”

Tú Xuân nhận lấy, bước lên đưa vòng tới trước mặt hai người.

Lạc Thanh Thanh chỉ liếc mắt một cái liền đáp: “Không phải của ta.”

Tạ Lan Tích thì nhìn kỹ hơn đôi chút, song cuối cùng cũng lắc đầu: “Cũng không phải của ta.”

Khương Vãn Nguyệt làm ra vẻ tiếc nuối, vẫy tay gọi Tú Xuân:

“Vậy đành để lát nữa ta hỏi thêm mấy người khác vậy. Tú Xuân, về thôi.”

Hai chủ tớ quay người rời khỏi, đi một đoạn xa về phía tiểu viện, thấy xung quanh vắng lặng mới hạ giọng hỏi nhỏ:

“Ngươi nhìn kỹ rồi chứ?”

Tú Xuân gật đầu chắc nịch: “Nô tỳ nhớ ra rồi, là nha hoàn từng thấy ở thị y quán! Khi ấy nàng búi tóc theo kiểu phụ nhân, nên ban đầu nô tỳ không nhận ra.”

Khương Vãn Nguyệt khẽ vuốt cằm, ánh mắt sâu xa: “Thị y quán? Tạ Lan Tích tới đó mua thuốc, sao lại lén lút như vậy?”

Tú Xuân có vẻ hơi lo lắng: “Chẳng lẽ là thuốc hại người?”

Khương Vãn Nguyệt lắc đầu, giọng trầm ổn:

“Không đâu. Y quán trong phủ quản thuốc độc rất nghiêm, có sổ ghi chép riêng, ai mua gì, mặt mũi ra sao, bao nhiêu tuổi, dùng thuốc làm gì, đều ghi lại rõ ràng. Hơn nữa loại thuốc ấy cũng không dễ lấy.”

Tú Xuân thoáng nhẹ nhõm, nhưng vẫn băn khoăn:

“Vậy nàng ấy mua thuốc gì? Trong phủ đã có đại phu, bị bệnh tìm phủ y là được cơ mà.”

Khương Vãn Nguyệt khẽ cau mày, nhớ lại dáng vẻ sốt ruột của Tạ Lan Tích lúc níu tay Lạc Thanh Thanh khi nãy. Ánh mắt nàng ánh lên một tia nghi hoặc.

“Không giống như là đến làm khó dễ, mà như đang cầu xin gì đó…”

Đôi mi dài khẽ cụp xuống, nàng khẽ lẩm bẩm:

“Hôm Lạc Thanh Thanh báo tin mang thai, ngày hôm sau Tạ Lan Tích đã tới chính viện thỉnh an, mặt mày ủ dột, còn không ngừng nhắc tới chuyện của nàng ta…”

“Ngày mai,” nàng dặn, “Ngươi tìm cớ ghé qua thị y quán một chuyến, hỏi thăm cho rõ.”

Không lâu sau khi hai người về tới tiểu viện, quản sự mụ mụ từ tú phòng tới xin chỉ thị kiểu dáng xiêm y.

Khương Vãn Nguyệt lúc này mới nhớ tới lời Tĩnh Vương nói hôm qua.

Nàng xưa nay không quá câu nệ chuyện ăn mặc, nhưng nếu là tấm lòng của Vương gia, đương nhiên phải tỏ ra vui vẻ, thành ý.

Thế nên nàng thân thiết trò chuyện một lúc với mụ mụ kia, cũng chỉ bảo sơ qua vài kiểu dáng mình ưa thích.

Đang nói, lại có người tới báo: Vạn Kim Lâu và Màu Bảo Lâu cùng phái người đến đưa trang sức.

Khương Vãn Nguyệt mỉm cười, cho tất cả cùng vào.

Trong phòng bày ra mấy rương lớn, đều là những bộ trang sức đang thịnh hành, tinh xảo hoa lệ, ánh sáng lấp lánh khiến người nhìn hoa cả mắt.

Ngay cả mụ mụ bên tú phòng cũng không nén nổi vẻ trầm trồ.

Khương Vãn Nguyệt chỉ nhìn một lượt, không lấy nhiều, chỉ chọn một bộ trân châu phối phấn bảo nhã nhặn, cùng mấy món hình chim hoa sâu bướm xinh xắn, không quá quý nhưng đáng yêu khéo léo.

Hai chưởng quầy nhìn nàng chọn đơn giản thì đã đoán ra, vị di nương này là người có chủ ý riêng, không dễ lấy lòng.

Chưởng quầy Vạn Kim Lâu vội vàng lấy ra một quyển sách, cười nói:

“Nếu phu nhân chưa ưng ý, đây là những kiểu đặc biệt trong tiệm chúng tôi, phu nhân xem qua thử?”

Khương Vãn Nguyệt lật vài trang, chọn lấy một bộ Mỹ nhân vọng nguyệt diêu.

Chưởng quầy mừng rỡ: “Ngày mai tiểu nhân sẽ đích thân cho người đưa tới.”

Khương Vãn Nguyệt khẽ lắc đầu: “Không cần phiền thế. Ta sẽ cho nha hoàn tới lấy. Cũng đang định sắm thêm chút gì cho nha hoàn bên người.”

Nói rồi quay sang gọi: “Tú Xuân, lại đây.”

Tú Xuân lập tức bước tới, cúi người.

Khương Vãn Nguyệt kéo nàng đến trước mặt chưởng quầy:

“Đây là nha hoàn của ta, tên gọi Tú Xuân. Ngày mai sẽ là nàng tới lấy, chưởng quầy nhớ kỹ kẻo nhận nhầm.”

Chưởng quầy vội vàng khom người nhận lệnh, miệng vâng dạ liên hồi.

Sau khi đưa tiễn đám người trang sức ra ngoài, Khương Vãn Nguyệt quay đầu lại đã thấy Lâm mụ mụ vẫn còn đứng đó, không khỏi ngạc nhiên hỏi:

“Mụ mụ chưa đi sao?”

Lâm mụ mụ mặt mày tươi cười, vội khom người:

“Nô tỳ thấy kiểu dáng xiêm y vừa rồi không đủ hợp với bộ trang sức di nương chọn, nếu được, mong di nương chọn lại lần nữa?”

Khương Vãn Nguyệt khoát tay: “Không cần. Cứ theo cái lúc nãy là được. Lui đi.”

Lâm mụ mụ đáp vâng, nhưng trong lòng đã rõ: vị Khương di nương này, e là đang dần dần được sủng ái thật rồi…

Quả nhiên, ngày hôm sau, tú phòng mang tới bốn bộ xiêm y mới, dùng vải đều là loại hảo hạng. Trong đó có một bộ váy áo phấn tím thêu hồ điệp xuyên hoa, cổ tay áo viền trân châu, phối vừa khéo với bộ trang sức trân châu phấn bảo hôm qua.

Ngoài ra, Lâm mụ mụ còn tự mình tặng thêm hai đôi giày, nói là có lòng riêng, không kể trong công.

Mà chuyện ấy chỉ là khởi đầu.

Sau khi tú phòng mang đồ tới, các viện khác cũng lần lượt phái người đến đưa quà, mong lấy lòng.

Khương Vãn Nguyệt vốn không muốn kết giao nhiều, đều khéo léo từ chối, chỉ duy nhất tiếp đón Lương mụ mụ.

Lần này, Lương mụ mụ thay mặt Vương phi đưa tới một nhóm nha hoàn, để nàng tự mình chọn lấy một người.

Sau khi hỏi vài câu, nàng giữ lại một nha hoàn tên Mật Nhi.

Cơm trưa hôm đó, đồ ăn từ thiện phòng đưa tới so hôm trước càng thêm tinh xảo phong phú.

Ngay cả Hạnh Nhi và các tiểu nha đầu cũng được hưởng chút lợi, ríu rít vui như chim sẻ đầu cành.

Khương Vãn Nguyệt vẫn ung dung như thường, không để lộ chút đắc ý nào, chỉ trong lòng nhẹ nhàng thở dài.

Hậu viện là nơi tranh đoạt, nói là tranh tình, thực chất tranh lợi.

Có chỗ lợi nhìn thấy được, như xiêm y, đồ ăn, trang sức.

Cũng có thứ chẳng ai thấy rõ, chỉ có thể cảm nhận bằng lòng người.

Giữa giờ Mùi, có hạ nhân tới truyền lời: Vương gia đêm nay sẽ lại tới.

Khương Vãn Nguyệt lập tức sai người chuẩn bị trang điểm.

Dù sao cũng tiêu tốn không ít bạc, nàng cũng nên để hắn nhìn thấy thành quả.

Tú Xuân vẫn chưa trở về, nàng đành gọi mấy nha đầu cùng nhau chọn trang phục, phối trang sức.

Tới trước giờ Dậu, Tú Xuân mới về tới, mặt mày hớn hở, bước vào đã vội vàng nói:

“Di nương! Nô tỳ nghe ngóng được rồi! Ngài nhất định không đoán ra các nàng ấy mua thuốc gì đâu!”

Khương Vãn Nguyệt thoáng ngạc nhiên: “Là gì?”

Tú Xuân rút từ tay áo ra một tờ giấy, vẫy vẫy:

“Là bí phương! Thuốc sinh con đó ạ!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play