Một lát sau, hắn cúi đầu, khẽ đặt lên môi nàng một nụ hôn. Động tác tuy nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo ý vị bá đạo và kiên quyết, như thể chẳng cho nàng cơ hội trốn tránh.
Tô Nguyên nhất thời nghẹn lời, hơi thở rối loạn, tựa hồ không cách nào chống cự được sự chiếm hữu dịu dàng mà mãnh liệt ấy.
Tấm trướng đỏ thêu hoa "trăm tử ngàn tôn" lay động trong ánh nến mờ nhạt, từng làn sóng triều ấm nóng như trút xuống, cuốn lấy nàng, nhấn chìm cả lý trí lẫn tâm hồn...
Chương 3: Sáng Sớm
Giờ Mẹo vừa điểm, trời mới hửng sáng. Mặt đất hãy còn se lạnh, ánh dương chưa lên hẳn, chỉ lấp ló sau mảng mây mỏng như tơ, tựa lòng bàn tay ai vừa buông rèm che giấc mộng.
Bùi Cảnh Hành mở mắt, ánh nhìn đầu tiên liền dừng lại nơi gương mặt yên giấc của nữ nhân trong lòng. Dung nhan ấy tĩnh lặng như trăng non đầu xuân, khiến đáy mắt hắn khẽ gợn một nét cười nhè nhẹ, chẳng nói ra lời.
Làn tóc nàng đen tuyền buông lơi bên gối, môi anh đào vẫn còn ửng đỏ, làn da trắng muốt như sương sớm đọng trên cánh hoa lê. Cảnh sắc ấy khiến người ta chẳng muốn rời mắt.
Hắn rốt cuộc cũng hiểu ra vì sao bao đời đế vương say mê mỹ nhân, mà lỡ quên cả sớm triều…
Ngón tay bất giác chạm lên đôi môi đỏ mọng, mềm mại tựa cánh hoa mới hé nở. Hắn chưa từng hôn môi ai, nhưng tối qua, vừa thấy dáng môi nàng ấy, tâm trí liền bị kéo theo. Một nụ hôn đầu ngập ngừng, lại không ngờ đến dư vị ngọt ngào đến vậy.
“Ưm…” – Tô Nguyên khẽ trở mình, hàng mi run lên, có lẽ do bị chạm khẽ môi mà tỉnh giấc. Nàng lơ mơ mở mắt, vừa nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm kia đang nhìn mình, trái tim liền nhảy lên một nhịp.
“Điện hạ…” – Nàng khẽ gọi, tiếng nói mảnh như tơ, tựa hồ chưa tỉnh hẳn, cũng không dám chắc rằng mình đang mơ hay thực.
Cảnh đêm hôm qua vẫn rõ ràng trong ký ức, khiến nàng bất giác đỏ bừng cả khuôn mặt, hai tay cuộn lại dưới chăn, chỉ muốn tìm một góc đất để chui vào.
Bùi Cảnh Hành không đáp, ánh nhìn vẫn dừng lại trên gương mặt ngượng ngùng của nàng. Tân nương của hắn, quả thật như một viên ngọc sáng – chỗ nên đầy đặn thì đầy đặn, làn da mềm mịn như sương tuyết, từng chút đều khiến lòng người xao động.
Hắn nghiêng người, cúi xuống bên tai nàng, giọng nói trầm thấp:
“Vẫn chưa ngủ đủ sao?”
Chưa để nàng trả lời, đã khẽ phủ xuống, ôm trọn lấy nàng cùng tiếng thở nhẹ đầy kinh hoảng...
...
Lần nữa tỉnh lại, trong phòng chỉ còn mình nàng. Ánh nắng đã len qua rèm cửa sổ, mang theo hơi ấm dìu dịu của sớm mai.
Tô Nguyên khẽ thở ra một hơi, lòng nhẹ đi phần nào.
Vị Tần vương ấy… hóa ra cũng không quá lạnh lùng như lời đồn.
Sáng hôm ấy, lại một trận mộng mị triền miên, khiến Tô Nguyên mệt đến mức không muốn nhúc nhích. Thân thể đau nhức ê ẩm, đến nỗi không còn sức mà hầu hạ Tần vương rửa mặt chải đầu như thường ngày. May thay, Bùi Cảnh Hành vốn là người hiểu chuyện, rời đi từ sớm mà chẳng đánh thức nàng.
Tô Nguyên nằm trong chăn, nghĩ đến chuyện đêm qua mà trong lòng khẽ dâng lên một chút an ủi. Xem ra Tần vương cũng không phải kiểu người chỉ chuộng mảnh mai, dung nhan sắc sảo. Ít nhất, hắn cũng biết trân trọng nét đầy đặn mềm mại của nàng, không hề chê trách điều gì, ngược lại còn như có phần thưởng thức. Tô Nguyên bỗng thấy nhẹ nhõm, trong dạ không khỏi vui vui.
Nàng chưa từng nghĩ mình béo. Kiếp trước đường cong ấy từng khiến bao nhiêu người ngẩn ngơ ngắm nhìn. Nàng đây chẳng qua là đầy đặn vừa vặn, dáng hình uyển chuyển, nếu ở thời trước còn chẳng kém cạnh đại mỹ nhân nào!
Lúc này, ngoài rèm vọng vào một giọng nói dịu dàng:
“Phu nhân tỉnh rồi ạ?” – Là Lục Châu, nha hoàn thân cận của nàng, đang hỏi nhỏ.
Tô Nguyên động đậy, cảm thấy toàn thân đau mỏi, rã rời, lên tiếng uể oải:
“Giờ nào rồi?”
“Giờ Thìn một khắc rồi ạ. Chút nữa còn phải sang Chiêu Vân Đường thỉnh an, phu nhân nên dậy chuẩn bị đi thôi.” – Lục Châu vừa nói, vừa vén màn giường cho ánh sáng lọt vào.
“Điện hạ đi từ bao giờ?”
“Mới vừa đúng giờ Mão. Trước khi đi còn căn dặn nô tỳ, dặn đừng đánh thức phu nhân dậy.” Giọng Lục Châu thoáng chút vui vẻ, “Phu nhân à, điện hạ người thật là thương ngài đó.”
Tô Nguyên thở dài, giọng lười biếng:
“Thương hay không, ta chẳng rõ. Chỉ biết giờ ta đau đến mức eo cũng như muốn gãy, cả người mỏi nhừ. Mau, mau đỡ ta dậy đi tắm gội, ta phải ngâm nước nóng cho dễ chịu một chút.”
Vừa nói vừa xoay người, nhưng chỉ khẽ cựa mình liền cảm thấy toàn thân như bị xe cán qua, đau đến mức muốn mắng một câu cho hả giận. Trong bụng nàng không khỏi âm thầm gọi tên Bùi Cảnh Hành: đúng là đồ cầm thú!
Lục Châu nghe xong lập tức gọi thêm Lan Chi vào giúp. Hai người cùng đỡ nàng sang phòng tắm.
Trong gian tắm nhỏ đã chuẩn bị sẵn hương canh ấm nóng, nước được điều nhiệt vừa phải, thoang thoảng hương hoa thanh dịu. Lục Châu múc nước, chầm chậm rót vào bồn, đỡ Tô Nguyên bước vào trong.
Vừa ngâm mình vào làn nước ấm, cơn nhức mỏi như tan đi đôi phần. Tô Nguyên thở phào khoan khoái.
“Cô nương đêm qua với sáng nay... hẳn là mệt lắm nhỉ?” – Lục Châu cười khúc khích, đôi mắt cong cong như trăng non.
“Không biết xấu hổ!” – Tô Nguyên đỏ mặt mắng nhẹ, “Nha đầu chưa chồng mà dám trêu ghẹo ta!”
Nói rồi nàng đưa tay đón chiếc khăn nóng ướt Lan Chi vừa trao, nhẹ nhàng lau mặt và cổ.
Lan Chi ở phía sau dịu dàng búi lại tóc nàng, vừa chải vừa cười: “Bọn nô tỳ cũng là vì phu nhân cao hứng thôi. Điện hạ người thương ngài, mới có thể dịu dàng đến vậy.”
“Cả hai đều là nha đầu mặt dày…” – Tô Nguyên cười mắng, trong giọng mang theo chút ngọt ngào.
Từ đêm qua đến sáng nay, nàng ít nhiều cũng cảm nhận được Bùi Cảnh Hành không ghét bỏ mình. Chỉ cần vậy thôi, đối với nàng đã là một khởi đầu tốt. Sau này, nàng chẳng mong gì cao sang – chỉ cầu một đứa con, một đời yên ổn sống trong chốn vương phủ đầy quy củ này là đủ rồi.
Tắm gội xong, Tô Nguyên chọn một bộ váy lụa mềm màu phấn khói, thắt eo vừa vặn, hoa văn chìm ẩn hiện như mây khói. Bên ngoài khoác áo màu trắng ngà, búi tóc hình chữ thập, cài trâm vàng nạm ngọc xanh.
Nàng đứng soi gương, khẽ gật đầu hài lòng. Trang phục nhã nhặn, không quá nổi bật nhưng vẫn đủ phần tinh tế – vừa khéo cho buổi thỉnh an hôm nay.
Chờ đến khi chuẩn bị xong, Tô Nguyên cùng Lục Châu vừa bước ra cửa thì thấy một người đứng đợi sẵn.
“Ơ, sao lại là Phúc công công?” – Nàng ngạc nhiên, vội vàng bước tới – “Sao có thể phiền đến công công tự mình đến? Gọi nha hoàn tới dẫn đường là được rồi.”
Người đang chờ chính là Phúc Thuận – thái giám thân cận bên cạnh Bùi Cảnh Hành.
Phúc Thuận thấy nàng thì cười niềm nở hành lễ: “Phu nhân mới nhập phủ, chưa quen đường đi nước bước. Điện hạ sai nô tài đến dẫn phu nhân đi Chiêu Vân Đường.”
Nghe vậy, Tô Nguyên dịu dàng gật đầu: “Vậy thì làm phiền công công rồi.”
Nàng liếc mắt ra hiệu cho Lục Châu, cô nàng liền đưa ra một túi nhỏ, trong đó có lót sẵn hai lượng vàng. Phúc Thuận nhận lấy, thần sắc không hề thay đổi, vẫn tươi cười như cũ.
Tô Nguyên cũng không lấy làm lạ – làm người thân cận bên cạnh Tần vương, loại lễ vật nhỏ ấy chẳng đáng vào đâu với ông ta.
Rời khỏi Lộc Khê Uyển, ba người cùng nhau đi về phía Chiêu Vân Đường – nơi ở của Vương phi.
Tô Nguyên nhập phủ chỉ mang theo hai nha hoàn lớn lên cùng mình từ nhỏ – Lục Châu và Lan Chi. Hôm nay Lan Chi ở lại dọn dẹp của hồi môn, còn Lục Châu lanh lợi, nên theo nàng đi thỉnh an.
Dọc đường, người hầu trong phủ đều trật tự nghiêm trang, ai nấy đều chăm chỉ làm việc, không thấy cảnh tụm năm tụm ba tán gẫu như nơi khác. Thấy nàng đi qua, mọi người đều cúi đầu hành lễ, Tô Nguyên chỉ khẽ gật đầu, không tỏ vẻ kiêu căng.
Phúc Thuận vừa dẫn đường, vừa nhỏ giọng nói về quy củ trong phủ.
“Vương phi là người coi trọng quy tắc, để tránh hậu viện tranh sủng, ngày thị tẩm mỗi tháng đều được định sẵn. Không ai được tự ý vượt qua.”
Theo lời ông ta, Vương phi được bảy ngày, trắc phi như nàng được năm, hai vị phu nhân thì mỗi người ba ngày, còn hai thị thiếp thấp hơn chỉ có mỗi tháng một lần. Những ngày còn lại, Tần vương tự quyết – mà đa phần cũng ở tiền viện, chẳng đến hậu viện nhiều.
Bảy, năm, ba, một – phân chia rành rọt theo thân phận, thật không thể bắt bẻ vào đâu. Lâm thị quả nhiên là người làm việc công bằng, giữ vững trật tự trong phủ.