Giữa một hậu viện toàn những dáng người yểu điệu, mảnh mai như liễu rủ trong gió, nay lại chen vào một nàng vóc dáng đầy đặn như Tô Nguyên, bất giác khiến nàng cảm thấy mình có phần… lạc lõng.
Nếu Tần Vương chỉ chuộng mỹ nhân thanh thoát, thì e rằng nàng — thân hình mềm mại phúc hậu — chỉ còn biết ngoan ngoãn nằm yên chờ thời, cầu mong yên ổn qua ngày.
May thay, nghi thức kính trà diễn ra trôi chảy, không gặp sự cố hay khó xử nào. Tô Nguyên nhẹ nhàng thở ra một hơi. Dẫu chẳng biết sau này thế nào, nhưng ít nhất ngày đầu tiên nhập phủ xem như yên lành trôi qua.
Thấy mọi người đã gặp mặt đầy đủ, Vương phi Lâm thị mỉm cười nói:
“Hôm nay là ngày tốt của muội muội, cũng không giữ muội lại trò chuyện lâu. Muội muội hãy sớm trở về nghỉ ngơi. Điện hạ vừa rồi còn đang cùng mấy vị khách dùng bữa ở tiền viện, khi xong việc sẽ sang Lộc Khê Uyển thăm muội.”
Tô Nguyên khẽ hành lễ, cung kính đáp lời, rồi lui ra ngoài.
Chương 2 – Động phòng hoa chúc
Rời khỏi Chiêu Vân Đường, Tô Nguyên được Lục Châu và Lan Chi đỡ, ma ma đi trước dẫn đường, hướng về Lộc Khê Uyển mà đi. Ước chừng sau khoảng một nén hương, quẹo qua một khúc quanh, đã đến trước cửa Lộc Khê Uyển.
Tô Nguyên ngẩng đầu nhìn về phía viện tử, chỉ thấy trên tường cao màu đỏ son leo đầy những dây leo xanh tươi, nhìn từ xa giống như một bức tranh đậm chất mực.
Vào đến trong viện, ma ma cười nói, "Phu nhân nên nghỉ ngơi sớm, lão nô xin cáo lui trước." Nhưng thần sắc lại có chút xa cách, dường như không muốn nói chuyện nhiều với nàng.
Tô Nguyên liếc nhìn Lục Châu, Lục Châu liền cười, đưa một cái túi thơm cho ma ma, "Chưa biết nên xưng hô với ma ma thế nào ạ?"
Ma ma nhận túi thơm, khi thu vào trong tay áo liền ngấm ngầm cân nhắc một phen, trong lòng hài lòng, trên mặt liền hiện ra nụ cười thân thiết hơn: "Cô nương khách khí quá, nô tỳ là Tiền ma ma bên cạnh Vương phi."
Biết là người bên cạnh Vương phi, Lục Châu càng cười tươi hơn, "Tiền ma ma, phu nhân nhà chúng tôi mới tới Vương phủ, sau này mong ma ma chiếu cố nhiều." Nói rồi lấy từ túi áo hai thỏi vàng, nhét vào tay Tiền ma ma.
Cầm trong tay hai thỏi vàng, mỗi thỏi ít nhất một lượng, Tiền ma ma cười càng thêm thân thiết, "Vương gia tính tình lạnh lùng, không thích nói nhiều, cũng không ưa những người ồn ào."
Nghe vậy, Tô Nguyên vội vàng cúi người cảm ơn Tiền ma ma, "Đa tạ ma ma chỉ điểm." Tiền ma ma chỉ khẽ gật đầu, nhận một nửa lễ của Tô Nguyên, thấy nàng hiểu chuyện, lại nói thêm vài điều về việc trong phủ.
"Thời gian không còn sớm, xin phu nhân chuẩn bị sớm đi."
Tô Nguyên lại cảm tạ lần nữa, rồi bảo Lục Châu: "Thay ta tiễn Tiền ma ma."
Tiễn Tiền ma ma xong, Tô Nguyên ngồi trước bàn trang điểm, nhìn vào gương thấy dáng vẻ xa lạ của chính mình, trên khuôn mặt có chút mơ màng.
"Ta luôn cảm thấy như đang mơ, vậy mà đã gả chồng rồi..."
Lan Chi đang giúp Tô Nguyên tháo tóc, gỡ bỏ trâm cài và trang sức trên đầu, nghe vậy trong lòng có chút chua xót.
Cách cách từ nhỏ đã được cưng chiều, nuôi dưỡng như ngọc ngà, bảo bối. Hôm nay gả làm phu nhân của Tần vương, nói nghe hay là gả cho vương gia, nhưng nào có thể so với làm chính thất phu nhân.
"Cách cách..." Lan Chi vừa định nói vài lời an ủi, đột nhiên ngoài cửa vang lên một giọng nam...
"Phu nhân, nô tài là Phúc Thuận bên cạnh vương gia. Điện hạ sẽ đến sau nửa canh giờ, xin phu nhân chuẩn bị sớm."
Giọng nam có chút the thé, Tô Nguyên và Lan Chi đều giật mình.
Lan Chi vội vàng bước ra đáp lời, cùng với Lục Châu vừa trở về, mang nước nóng vào, nhanh chóng hầu hạ Tô Nguyên rửa mặt, chải tóc, với tốc độ nhanh nhất khiến nàng trở nên sạch sẽ, thơm tho.
Sau khi mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, Tô Nguyên ngồi trên giường chờ đợi Tần vương Bùi Cảnh Hành, trong lòng không tránh khỏi lo lắng.
Nàng có chút sợ hãi, nếu là kiếp trước, nàng không dám tin rằng có một ngày mình sẽ cùng một người đàn ông hoàn toàn xa lạ làm những việc thân mật.
Bỗng nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng chào hỏi của Lục Châu và Lan Chi, lòng Tô Nguyên thắt lại, tay vô thức xoắn vào nhau, Bùi Cảnh Hành đã đến!
"Cạch—"
Cửa phòng bị đẩy ra, ngay sau đó, một bóng dáng cao lớn vững chãi chậm rãi bước vào.
Chỉ thấy Bùi Cảnh Hành dáng người thẳng tắp như ngọc, vai rộng eo thon, dung mạo xuất chúng.
Mái tóc đen được buộc gọn, dung nhan như họa, ngũ quan sâu sắc và rõ ràng, đôi mày kiếm mắt sao, sống mũi cao thẳng, màu môi nhạt, đôi môi mỏng khép thành một đường thẳng.
Hôm nay trong lúc dâng trà, Tô Nguyên chưa từng nhìn kỹ Bùi Cảnh Hành, chỉ thoáng liếc qua khi bước vào phòng, biết rằng chàng là người đẹp trai, nhưng không ngờ lại đẹp đến mức này. Nàng tự an ủi mình, dù sao cũng là một mỹ nam tuyệt thế, nghĩ vậy, chuyện động phòng lát nữa dường như cũng không quá khó chấp nhận.
Bùi Cảnh Hành cũng đang quan sát người phụ nữ trước mặt. Hoàng hậu chọn nàng vì cho rằng thân thể nàng trông có vẻ khỏe mạnh, có thể sinh con đẻ cái cho chàng.
Nàng đã thay một bộ váy thêu hoa mẫu đơn màu hồng nhạt viền vàng mới, búi tóc lên, cài trên đầu một cây trâm cài vàng nạm ngọc trai. Khuôn mặt vốn đã tươi tắn, nay được tô điểm bởi trang phục và trang sức, càng thêm phần xinh đẹp khả ái. Ngũ quan của nàng rất ưa nhìn, nếu không phải vì không hợp với vẻ đẹp mảnh mai mà người đời đang ưa chuộng, có thể gọi là tuyệt sắc.
"Còn không mau qua đây hầu hạ?"
Nhìn người phụ nữ trước mặt dường như không có ý định đứng dậy phục vụ, Bùi Cảnh Hành nhíu mày.
Nhìn qua đã biết là ở nhà được nuông chiều, quy củ học không đủ.
Giọng nam trầm thấp đột ngột vang lên, Tô Nguyên giật mình run rẩy, nhận ra tình thế vội vàng đứng dậy cúi người thưa: "Thϊếp... thϊếp xin thỉnh an điện hạ, điện hạ vạn phúc."
"Đứng lên, hầu hạ bản vương thay y phục."
Tô Nguyên hít một hơi, nhẹ bước tiến lên, đưa đôi tay hơi run rẩy bắt đầu cởϊ áσ choàng của Bùi Cảnh Hành.
May mắn là nàng từng học nữ công gia chánh, dù là lần đầu tiên cởi y phục cho nam nhân, nhưng nàng biết chỗ nào có nút buộc. Sau một hồi lúng túng, cuối cùng nàng cũng thuận lợi cởϊ áσ choàng ngoài của Bùi Cảnh Hành.
Sau khi treo áo choàng lên giá, Tô Nguyên bắt đầu cởi đến lớp áo trong của Bùi Cảnh Hành.
Hương hoa dịu nhẹ từ người phụ nữ phảng phất quanh chóp mũi Bùi Cảnh Hành, chàng khẽ cúi đầu là có thể nhìn thấy làn da trắng ngần lộ ra khi nàng cử động.
"Giờ không còn sớm nữa, nghỉ ngơi thôi." Bùi Cảnh Hành ánh mắt sâu thẳm, bất ngờ bế ngang người phụ nữ trước mặt, bước về phía giường.
"Điện hạ!" Tô Nguyên bị chàng làm cho hoảng sợ, vội vàng vòng tay ôm lấy cổ chàng, giữ cho mình không bị ngã.
Trước giường, màn trướng đỏ nhẹ nhàng rủ xuống...
Hơi thở ấm áp phả vào cổ Tô Nguyên, khiến nàng run rẩy bởi cảm giác tê dại lan tỏa. Nàng nắm chặt tay thành nắm đấm, nhắm mắt lại, không dám nhìn vào khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc.
Nhưng Bùi Cảnh Hành không tiếp tục hành động, mà dùng ngón tay thon dài vuốt ve gương mặt nàng, cuối cùng dừng lại trên đôi môi đỏ hồng.
Một lát sau, chàng cúi xuống hôn lên đôi môi nàng, bá đạo và mạnh mẽ.