Tháng sáu đầu hạ, tiết trời nắng rực, Tô Nguyên bái biệt cha mẹ, mang theo hai nha hoàn thân cận là Lục Châu và Lan Chi, miễn cưỡng nở nụ cười ngồi lên chiếc kiệu có tán xanh nhạt, lặng lẽ rời khỏi Tô phủ, hướng về Tần Vương phủ – nơi nàng sắp trở thành một thứ phu nhân.

Trong kiệu, nàng nhẹ nhàng vén màn lên một góc, ánh mắt lưu luyến nhìn cánh cổng lớn của Tô phủ mỗi lúc một xa. Người thân vẫn còn đứng đó, nhỏ dần trong tầm mắt. Cảm xúc trong lòng nàng lên xuống thất thường, chộn rộn khó tả.

Mãi đến khi kiệu quẹo qua góc đường, hoàn toàn không còn trông thấy Tô phủ nữa, nàng mới buông màn kiệu xuống, khẽ thở dài một hơi, âm thầm chấp nhận số phận trở thành thiếp thất trong phủ Tần Vương.

Đến giờ nàng vẫn chưa thể hiểu rõ rốt cuộc vì sao mình lại bị chọn trúng.

Kiếp trước vì làm việc quá sức mà đột ngột qua đời, tỉnh lại đã thành con gái ruột của Hộ Bộ Thị lang triều Đại Thịnh – một kiếp khác, một đời khác.

Từ nhỏ, nàng đã trắng trẻo mũm mĩm, dáng vẻ đầy đặn mềm mại khiến các trưởng bối vô cùng yêu thương. Tưởng rằng lớn lên sẽ thay đổi, ai ngờ càng lớn càng xinh, làn da trắng ngần như tuyết, khuôn mặt phúc hậu, ngũ quan tinh xảo… chỉ tiếc là thân hình lại quá tròn trịa.

Mà ở triều Đại Thịnh, người ta lại chuộng nét đẹp mảnh mai yếu đuối. Bởi vậy dù Tô Nguyên có xinh đẹp đến đâu, trong mắt thế nhân vẫn không được xem là mỹ nhân đích thực.

Bốn tháng trước, trong cung hạ chỉ tuyển tú, lệnh cho các gia đình quan lại trong kinh thành và vùng phụ cận đưa nữ nhi tuổi từ mười bốn đến mười bảy chưa đính hôn vào danh sách ứng tuyển. Tô Nguyên vốn nghĩ mình chỉ là góp mặt cho đủ số, đến kinh thành dạo chơi một ngày rồi trở về, nào ngờ lại lọt vào mắt xanh, được ban hôn cho Tần Vương Bùi Cảnh Hành làm thứ phu nhân.

Tần Vương phủ quy củ nghiêm ngặt, hậu viện phân chia rõ ràng: một chính phi, hai trắc phi, bốn vị phu nhân có danh phận, còn lại là những cơ thiếp không tên tuổi.

Hôm nay chính là ngày nàng chính thức bước vào phủ.

Không phượng bào, không hỉ phục rực rỡ, càng không có thập lý hồng trang, chỉ đơn giản khoác trên mình bộ cung trang màu hồng nhạt, mang theo ba mươi hai rương hồi môn.

Đáng lẽ ra hồi môn của nàng vốn phải hơn trăm rương – mẫu thân đã chuẩn bị cho nàng suốt mười năm. Tiếc rằng thân phận thứ phu nhân không thể phô trương, đành cắt giảm hơn phân nửa.

Tô Nguyên lại nhẹ thở dài một hơi. Thứ phu nhân thì thứ phu nhân, ít ra cũng có danh phận rõ ràng, có tên trên ngọc điệp hoàng gia, so với cơ thiếp không danh không phận thì vẫn còn tốt hơn nhiều.

Nàng tự biết thân mình mũm mĩm, nên việc hôn nhân vốn đã khó. Nay có thể yên ổn gả vào Tần Vương phủ, cha mẹ cũng không còn vì nàng mà canh cánh lo lắng.

Nếu Tần Vương không ưa nàng, vậy nàng sẽ sống yên phận trong viện nhỏ của mình, cửa đóng then cài, tự tại mà sống qua ngày. Còn nếu Tần Vương không chê, chịu cho nàng một phần thể diện, nàng cũng sẽ kính trọng chàng, cố gắng sống an ổn, chờ thời cơ thích hợp rồi sinh một hài tử.

Tần Vương vốn con nối dõi thưa thớt, dù là nam hay nữ, chỉ cần là huyết mạch chính thống thì đều vô cùng quý báu. Về sau cho dù có thất sủng, nàng cũng có thể nương vào hài tử mà sống yên ổn, không cầu giàu sang phú quý, chỉ mong bình an đến bạc đầu.

Trải qua một đời tăng ca đến chết, lần này nàng chỉ mong được khỏe mạnh mà sống lâu trăm tuổi, ngày ngày thảnh thơi nằm dài, chẳng cần bon chen với ai.

Không biết đã qua bao lâu, cỗ kiệu rốt cuộc dừng lại.

“Tô phu nhân, mời ngài xuống kiệu.” – Giọng một ma ma vang lên bên ngoài.

Tô Nguyên được dìu xuống kiệu, còn chưa kịp đứng vững đã bị nha hoàn trong phủ vây quanh, dẫn nàng đi vào trong.

Đến chính sảnh Chiêu Vân Đường – nơi ở của Vương phi – nàng quỳ xuống đệm mềm trải hương bồ, nhận lấy chén trà do nha hoàn đưa tới, rồi cung kính dâng đến trước một người nam nhân mặc trường bào màu đỏ sậm.

“Thiếp thân Tô thị, xin kính chào điện hạ.”

Suốt cả chặng đường vào phủ, nàng không hề thấy bóng dáng của hôn lễ, chẳng có đèn lồng đỏ treo cao, cũng chẳng có chút không khí vui mừng nào. Nàng cứ ngỡ Tần Vương không hề để tâm, ai ngờ khi bước vào sảnh, lại thấy người kia khoác trên mình một thân hỷ phục màu đỏ sậm.

Dù chẳng có nghi lễ long trọng, chí ít... chàng cũng có chút thành ý.

Nghĩ đến đây, Tô Nguyên bỗng nhận ra từ sau khi bị ban hôn, kỳ vọng của nàng cứ thế mà hạ dần xuống, đến nay đã có thể tùy hoàn cảnh mà thích nghi, không còn mơ mộng viển vông như thuở ban đầu.

Nàng nhớ trước kia từng ao ước một ngày được gả đi trong kiệu hoa rực rỡ, tân lang mặc hỉ phục đỏ tươi, cưỡi ngựa cao đầu tới rước nàng về phủ. Trên đường hỉ, đèn lồng đỏ treo cao, cờ xí rợp trời, trống nhạc vang vang, một hôn lễ thật náo nhiệt linh đình giữa kinh thành.

Thế nhưng hôm nay, Tần Vương phủ im ắng như thường nhật, không một bóng đèn lồng đỏ, không lấy nửa phần náo nhiệt. Vậy mà Tần Vương lại mặc một bộ trường bào đỏ sậm đón tiếp nàng — chỉ vậy thôi cũng đã đủ khiến nàng thấy mãn nguyện. Người như thế… cũng coi như có lòng rồi.

Bàn tay người ấy đưa ra tiếp lấy chén trà — bàn tay thon dài, các khớp xương rõ ràng, ngón tay trắng ngần như ngọc. Tô Nguyên nhẹ nhàng cúi đầu chờ đợi lời dạy bảo, thế nhưng mãi không nghe thấy chàng nói một lời nào, chỉ nghe tiếng vạt áo sột soạt và bước chân dần xa.

Tần Vương rời đi, không nói một lời.

Trà còn chưa kịp nguội, nha hoàn bên cạnh lại bưng lên một chén khác. Lần này, Tô Nguyên cung kính dâng trà lên cho Vương phi – Lâm thị.

Vương phi Lâm thị năm nay hai mươi tư tuổi, là đích nữ phủ Anh Quốc Công, nhỏ hơn Tần Vương ba tuổi. Dung nhan đoan chính, trang phục tinh tế quý phái, khí chất thanh nhã hiền hòa, thực sự là một vị vương phi mẫu nghi khuôn mẫu.

Lâm thị nhẹ nhấp một ngụm trà, thanh âm ôn hòa vang lên:

“Sau này đều là tỷ muội một nhà cả. Trong cung các vị nương nương đều nói muội muội dáng dấp phúc hậu, rất hợp để sinh nở. Về sau phải chăm lo hầu hạ điện hạ, sớm ngày khai chi tán diệp.”

Tô Nguyên cúi đầu, che đi thoáng sửng sốt trong mắt, dịu dàng đáp lời:

“Thiếp thân ghi nhớ lời dạy của Vương phi.”

Cuối cùng nàng cũng hiểu vì sao mình lại được ban hôn — thì ra là các vị nương nương trong cung thấy nàng có tướng sinh nở, cho nên mới chọn nàng gả vào Tần Vương phủ.

Tần Vương thành thân đã bảy năm, hậu viện có một chính phi, một trắc phi, hai phu nhân và hai thị thiếp. Vương phi Lâm thị chưa từng có con, cả phủ chỉ có Trắc phi Lưu thị sinh được một trưởng tử.

Nghe nói Vương phi từng cầu thầy hỏi thuốc nhiều năm nhưng đều vô ích. Giờ phút này nhắc đến việc sinh con nối dõi, chẳng biết trong lòng nàng nghĩ gì, là chua xót hay an bài?

Tiếp theo là dâng trà cho Trắc phi Lưu thị. Lưu thị cười nhẹ đón lấy, dịu dàng nói:

“Muội muội mới vào phủ, đúng là người khiến người vừa nhìn đã mến.”

Lưu thị năm nay hai mươi ba tuổi, khuôn mặt mềm mại như cành liễu yếu lay, giọng nói nhẹ nhàng như nước chảy. Vẻ ngoài đoan trang hiền hậu, quả thực khiến người khác sinh lòng tin tưởng.

“Trắc phi nương nương quá lời.” Tô Nguyên khẽ cúi đầu, môi điểm một nụ cười e lệ.

Dù là cười, nhưng trong lòng nàng lại âm thầm cảnh giác — rõ ràng lúc nãy, khi Lưu thị đảo mắt nhìn nàng, khóe môi khẽ cong lên mang theo ý vị trào phúng. Một nữ nhân từng sinh con nối dòng cho Tần Vương, sao có thể đơn giản như vẻ ngoài ôn nhu yếu đuối kia?

Thà rằng kính cẩn mà giữ khoảng cách vẫn hơn.

Tiếp đó, nàng lần lượt hành lễ chào hỏi với hai vị phu nhân là Lý thị và Tống thị. Sau cùng, hai thị thiếp là Triệu thị và Tôn thị cũng tiến lên hành lễ với nàng.

Mỗi người một vẻ, người nào cũng xinh đẹp nổi bật, đặc biệt là Tôn thị — dung mạo như trăng sáng, dáng người yểu điệu, khí chất như đóa hoa đang nở, quả là mỹ nhân hiếm gặp.

Tô Nguyên không khỏi cảm thán — hậu viện Tần Vương người tuy không nhiều, nhưng ai nấy đều là giai nhân xuất chúng. Xem ra Tần Vương từ trước tới nay luôn theo đuổi tiêu chuẩn "quý tinh bất quý đa"...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play