“Tống muội muội sao thế kia?” – Lý thị nhẹ giọng hỏi, vẻ mặt như vô tình mà ánh mắt lại đầy thăm dò.
Tống thị hừ nhẹ một tiếng, môi son cong lên chẳng chút khách khí: “Còn có thể vì sao? Điện hạ ra ngoài nhận lệnh, thiếp thân chẳng yên lòng, chỉ mong người bình an trở về. Không như có người kia, tâm không để nơi phu quân, lúc này còn có tâm trí dòm ngó chuyện thiên hạ.”
Nói rồi cũng chẳng buồn chờ Lý thị đáp lời, nàng đã quay lưng rời đi, tay đỡ lấy nha hoàn bên cạnh.
“......” Lý thị tức nghẹn, ánh mắt lướt về phía Tô Nguyên thì thấy nàng đang lặng lẽ nhìn về bên này. Thế là Lý thị chỉ trừng mắt lườm nàng một cái sắc lẹm rồi cũng quay người bỏ đi cho khuất mắt.
Tô Nguyên thấy vậy thì thầm bĩu môi, không nén được tiếng “tấm tắc” bật ra trong lòng.
Bùi Cảnh Hành đã rời kinh nam hạ, phỏng chừng ít nhất cũng phải một tháng mới quay về. Vương phi thì thân thể không khỏe, ngày dâng hương cũng chưa định nổi. Như vậy thì trong phủ, đám nữ nhân vốn đã không vừa lòng nhau, giờ lại càng dễ sinh lòng ngứa ngáy!
Cũng may, vương phi đã nói miễn thỉnh an, nàng liền đóng cửa viện mà sống yên ổn những ngày thanh thản của mình!
Từ đó, Tô Nguyên thoải mái tận hưởng mấy hôm chẳng cần dậy sớm thỉnh an, ngày ngày an nhàn mà sống.
Mỗi sáng ngủ nướng đến tận giờ Thân mới chịu rời giường, bữa sáng do phòng bếp lớn đưa tới đều đầy đủ, phong phú sắc hương. Không sang trọng dư thừa, nhưng lại vừa miệng, hợp lòng người.
Lý ma ma thỉnh thoảng cho người tới hỏi xem nàng thiếu gì. Hôm nọ nàng chỉ nói một câu muốn ăn hoa quả tươi, hôm sau liền có thêm hai khay trái cây theo cơm trưa đưa tới.
Khi rảnh thì nàng đọc du ký, viết vài hàng chữ, luyện một chút công phu mềm, hoặc nằm trên ghế tựa dưới tàng mai, vừa thả cá vừa lim dim chợp mắt trong nắng trưa nhè nhẹ…
Tô Nguyên chẳng bước chân ra khỏi viện, cuộc sống nhàn hạ đến mức người ta nghe mà mơ ước.
Đang lúc Tô Nguyên mơ màng ngủ trưa, một giọng nữ mềm mại vang lên cắt ngang yên tĩnh:
“Tô tỷ tỷ, sao tỷ lại ngủ ở đây thế?”
Tô Nguyên mở mắt, ngẩng đầu nhìn thì thấy Triệu thị đang từ ngoài bước vào sân, ánh mắt mang theo ý cười, tay khẽ phe phẩy quạt tròn.
Tô Nguyên mỉm cười đứng dậy, chào hỏi: “Triệu muội muội đến chơi à?”
“Thiếp nhàn rỗi chẳng có việc gì, nên đến thăm tỷ tỷ trò chuyện một lát.” Triệu thị ngồi xuống bên cạnh, giọng ngọt như mật, “Tỷ tỷ chẳng lẽ không hoan nghênh thiếp sao?”
“Muội muội nói thế, sao lại không chứ?” – Tô Nguyên cười khẽ, đưa tay mời vào chính phòng.
Lan Chi vội bưng trà nóng và điểm tâm lên đãi khách.
Triệu thị đưa mắt nhìn quanh nhà. Phía đông là bình phong thêu mai che nhẹ, phân cách gian chính và phòng ngủ. Qua màn lụa mờ ảo, lờ mờ thấy trường kỷ dựa cửa sổ, màn giường nhẹ buông như mây vờn nước.
Phía tây là thư phòng nhỏ, vách treo tranh sơn thủy, bên cửa sổ kê giường đất hoa lê, trên bàn đặt một chậu lan trắng đang bung nụ. Vài quyển sách mở dở để bên cạnh. Một bộ bàn gỗ mộc giản dị kê đối diện chính phòng, bày nghiên mực, giá bút và cuộn tranh đang cuộn hờ.
Phòng ốc bài trí nhã nhặn, không quá cầu kỳ nhưng khiến người bước vào liền thấy nhẹ lòng, thoải mái vô cùng.
Triệu thị cười tủm tỉm: “Tỷ tỷ thật biết sắp xếp, phòng ở vừa bước vào đã thấy ấm cúng dịu dàng. Quả thật là người hiểu cách sống.”
Tô Nguyên khiêm tốn đáp: “Muội muội quá khen rồi. Chỉ là mấy thứ lặt vặt tùy tay dọn dẹp, chẳng dám nhận là khéo léo gì.”
Triệu thị liếc nhìn nàng, như có điều suy nghĩ. Một lát sau mới nhẹ giọng hỏi:
“Thật ra cũng không có gì quan trọng. Thiếp chỉ là thấy mấy ngày nay trong phủ buồn tẻ, muốn đến hàn huyên với tỷ tỷ một chút thôi.”
Tô Nguyên mỉm cười, tự nhiên mời nàng dùng trà.
Triệu thị nhấp một ngụm trà, liếc mắt đánh giá nàng thêm lần nữa rồi cất giọng hỏi thăm:
“Tô tỷ tỷ, từ lúc vào phủ đến nay, tỷ đã từng gặp đại công tử chưa?”
Tô Nguyên lắc đầu: “Chưa từng.”
Ánh mắt Triệu thị hơi lay động, rồi lại khẽ hỏi thêm một câu, giọng như buột miệng nhưng rõ ràng mang theo chủ ý:
“Tỷ tỷ có biết vì sao trắc phi nương nương lại thường tỏ vẻ không ưa gì tôn di nương không?”
Tô Nguyên nghe câu hỏi, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
Triệu thị bèn hạ giọng kể:
“Là bởi đại công tử thân thể ốm yếu, mà chuyện ấy lại có liên quan đến Tôn di nương. Năm đó trắc phi nương nương mang thai, vương phi nương nương cố tình đưa Tôn di nương vào phủ. Tôn di nương dung mạo xuất chúng, lại ôn nhu ngoan ngoãn, rất được điện hạ sủng ái. Trắc phi nương nương trước kia vốn là người được sủng ái nhất, thấy thế tức giận đến động thai khí, suýt nữa sinh non. May có thái y giỏi giang, giữ được đứa bé, nhưng đại công tử từ đó thể trạng yếu ớt, thường xuyên đau bệnh.”
Nói đoạn, Triệu thị nâng chén trà lên nhấp một ngụm, động tác nhẹ nhàng như gió lướt mặt hồ.
Tô Nguyên gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nhưng trong lòng lại âm thầm suy tính: thì ra là vậy, trách nào Lưu thị vẫn luôn chèn ép Tôn di nương, nơi nơi làm khó dễ.
Triệu thị cười nhẹ, tiếp lời:
“Cũng may có vương phi nương nương che chở, bằng không chỉ e Tôn di nương sớm đã bị trắc phi nương nương bức đến không còn chốn dung thân.”
“Vương phi nương nương hiền hậu, ấy là phúc khí của mọi người trong phủ.” Tô Nguyên mỉm cười đáp lời, ánh mắt khẽ cụp xuống.
Chẳng phải Triệu thị là người bên cạnh Lưu thị sao? Vậy mà lời nói lúc này lại có phần thiên về Tôn thị… Quả là khó đoán lòng người.
Triệu thị nghe vậy, đưa mắt nhìn Tô Nguyên, khóe môi cong cong:
“Đúng vậy, vương phi nương nương hiền hòa đoan trang, quả thực là phúc khí. Nhưng trong phủ, người có phúc nhất vẫn là trắc phi nương nương – bởi chỉ có nàng sinh hạ được con nối dõi cho điện hạ.”
Tô Nguyên cười nhạt:
“Trắc phi nương nương có phúc, nhưng điện hạ và vương phi nương nương lại càng có duyên thâm tình. Tương lai ắt sẽ có thêm con vợ cả, khi ấy phúc khí càng thêm viên mãn. Còn các vị tỷ tỷ muội muội khác, có điện hạ ở đây, ắt cũng sớm muộn có tin lành.”
Câu nào câu nấy đều như nước chảy mây trôi, vừa không thiên vị ai, vừa không đắc tội người nào.
Trong lòng thầm nghĩ: lời hay chẳng tốn bạc, nói ra vài câu an ủi, ai cũng vui vẻ, cần chi phải nghiêng về ai?
Triệu thị nghe vậy, nét cười trên mặt có phần cứng lại. Nhưng chỉ chớp mắt sau đã đổi chủ đề, như chẳng để ý đến chuyện vừa rồi:
“Điện hạ nam hạ chưa rõ ngày về, vương phi nương nương lại gần đây thân thể không khỏe, ít khi xuất hiện. Trắc phi nương nương cũng chẳng ra khỏi viện. Còn các tỷ muội trong phủ thì ai nấy đều lặng lẽ như Tô muội muội vậy, cũng không thấy đi dạo nữa. Trước kia còn thường cùng nhau ngắm hoa uống trà trong hoa viên, giờ thì vắng lặng đến lạ.”
Nghe đến đó, Tô Nguyên bất giác giật mình. Trong lòng đột nhiên dâng lên một dự cảm mơ hồ – yên ắng quá mức, hẳn là có chuyện gì đó khác thường.
Triệu thị bỗng nghiêng người về phía nàng, hạ giọng như thể có chuyện bí mật:
“Tô muội muội thấy có khi nào… trong phủ đang có người lặng lẽ ở trong viện dưỡng thai không?”
“Cái này…” – Tô Nguyên nhất thời không biết trả lời ra sao, ngập ngừng mãi chẳng nói được lời nào.
Triệu thị nhìn nàng một cái, chỉ khẽ cười, rồi lại chuyển sang nói chuyện khác.
Mãi đến khi tiễn Triệu thị ra cửa, Tô Nguyên vẫn chưa thể hiểu rõ mục đích nàng ta đến hôm nay. Là muốn chia sẻ chuyện ân oán giữa trắc phi và Tôn di nương? Hay là cố ý gợi lên nghi ngờ về chuyện ai đó đang mang thai?
Tháng Sáu trôi qua, Bùi Cảnh Hành vẫn chưa về phủ.
Đến đêm Thất Tịch, trong cung Hoàng hậu ban thưởng trái cây tươi cho các phủ. Vương phủ cũng tổ chức một buổi tụ hội nhỏ tại hoa viên hậu viện, các vị nữ nhân tụ lại bên cầu ước Chức Nữ, thêu hoa xâu kim, cầu tay khéo.
Tô Nguyên ngồi trong đình nghỉ, đưa mắt nhìn Tống thị, Triệu thị và vài vị muội muội khác đang cười cười nói nói bên dưới ánh trăng. Mỗi người một dáng, váy lụa thướt tha, tay nâng khung thêu, miệng cười như hoa, ánh trăng như rắc lên mi mắt cũng mang theo dư vị vui vầy.
Nàng không khỏi khẽ cười, trong lòng cũng vì thế mà cảm thấy an yên đôi phần.